Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cũng có nghĩa là, vì Trần Bát Hoang, Vân Tịch Dao trực tiếp được chỉ định là thánh chủ kế nhiệm, từ nay, vị trí thánh chủ của đảo Định Thiên, hoàn toàn vô duyên với Hạ Lương Xuyên hắn ta!

Ngoại trừ chỗ của Thánh chủ và thái thượng trưởng lão, Linh Tiẽn Các là nơi có nguyên khí dày đặc nhất, địa thế đẹp nhất.

Nhưng kế cả là Trần Đức có thế nhìn xuyên thấu cũng không nhìn rõ được bất cứ thứ gì bên trong Linh Tiên Các.

Hiển nhiên, nơi này được bảo vệ giữ kín vô cùng cấn thận, hoàn hảo.

Trong Linh Tiên Các nguyên khí mờ mịt, hoa tươi nở rộ, trong không khí tràn ngập mùi hương nồng nồng, nơi này giống như một biệt thự lớn độc lập, bài trí cực kỳ xa hoa, không chỉ có một số vật trang trí đặc biệt mà thế giới Đại Thiên mới có, mà còn có đèn điện, máy chiếu giống với địa cầu.

‘Thánh nữ, đây là phòng của cô và cậu Trần”, nỏ bộc dẫn hai người Trần Đức đi một vòng trong Linh Tiên Các, cuối cùng dẩn họ đến phòng ngủ trên tầng cao nhất.

Nói là phòng ngủ, chi bằng nói là một vườn hoa thì đúng hơn.

Hoa tươi đầy màu sắc rực rỡ nở rộ xung quanh, từng đóa hoa tỏa ra hào quang dịu nhẹ, khoác lên một lớp màu sắc ánh sáng lung linh ấm áp, ở chính giữa là một chiếc giường lớn hình tròn không biết làm bằng chất liệu gì trải đầy cánh hoa.

Còn ớ chổ khỏng xa là một bồn tắm đang bốc hơỉ nóng.

Điều khiến người ta ngạc nhiên là xung quanh phòng ngủ đều là kết giới trong suốt như cửa sổ, có thể nhìn ngắm toàn cảnh của cả đảo Định Thiên.

‘Thánh Nữ, cậu Trần, nỏ tì hầu ở bên ngoài, có gì cần cứ gọi tôi bất cứ lúc nào”, nô bộc nói xong bèn đi ra, khi rời đi, nhân tiện đóng cửa phòng, đế lại một nam một nữ Trần Đức và Vân Tịch Dao.

Cô nam quả nữ ờ chung một phòng, lại them hào quang lung linh xung quanh, bầu không khí trờ nên hơi quái dị.

Khuôn mặt Vân Tịch Dao ửng hồng, đôi mắt như sóng mùa thu, tỏa ra hào quang khác thường.

“Tịch Dao…”

Trần Đức ngắm nhìn xung quanh, lại nhìn sang Vân Tịch Dao, đang định nói gì, Vân Tịch Dao lại nhắm đôi mắt, ngắt lời của anh: “Đừng nói gì, hôn tôi đi”.

Vừa dứt lời, đôi tay xinh đẹp đã ỏm lấy hông Trần Đức.

Đối diện với cô gái như vậy, tất cả đàn ỏng bình thường cũng khó mà chịu được, Trần Đức đâu còn có tâm tư khác, khô nóng, hừng hực, vừa chạm là bốc cháy.

Trong biến hoa, cầu vồng hiện lên đúng lúc, không gian như tấm gương, chiếu ra bóng dáng như nam thanh nữ tú, bồn tắm lăn tăn sóng, biến hoa dập dờn, bay bay khắp nơi, đan xen kết giới của cửa sổ, cùng nhảy múa trên cầu vòng…

Bên ngoài cửa.

Khuôn mặt nô bộc đỏ bừng, kế cả có kết giới, cũng khó mà ngăn được tiếng động cao trào bên trong truyền ra, nghe mà lòng người bất ốn, xao động.

Hồi lâu sau, tiếng động đó mới hoàn toàn im ẳng.

Nhưng cùng với màn đêm buông xuống, sao sáng ngập trời như bảo thạch nạm trên màn đen, lóe lên hào quang lấp lánh, âm thanh đó lại vang lẻn lần nữa.

Cùng lúc đó, Nam Hạ Châu, vùng đất thần bí tộc Tu La nằm bên ngoài núi sâu, một trăm ngàn mét dưới lòng đất, cuối ngày không thấy ánh sáng, đều dựa vào trận pháp duy trì ánh sáng mờ mờ.

Trong hào quang màu đỏ máu, không thấy bóng người.

Xung quanh, đều là tòa nhà quỷ dị âm u.

‘Vù!

n

Đột nhiên, một bóng hình đột nhiên xuyên qua hư không, đến trước một tòa nhà cao nhất, bỗng dừng lại.

Lại thấy người này hơi mập, trên người có một con dao phay.

Chính là Tu La Tử!

Đến trước cửa, hắn ta trực tiếp đấy cửa đi vào.

Bên trong là một đại sảnh.

Có chín người ngồi trong đại sảnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK