Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

ưng Thương nhíu mày, không nói gì, khéo léo vòng qua tay Ầu Dã Tư Linh giúp cô ta nâng váy cưới đi lên sân khấu, đối mặt với tràm ngàn khách khứa.

Cùng lúc đó, Ưng Thương đứng trên sân khấu, liếc nhìn mọi người phía dưới rồi nói:

“Hôm nay là ngày vui của tôi, mọi người cứ ăn uống và chơi hết mình đi!”

Hắn vừa mở miệng, hơn 10 triệu người trong sân đã lập tức trở nên im lặng!

Không có ai lên tiếng hay dám làm phiền hắn!

Chỉ vì, dựa theo tập tục và quy tắc của Vân Tiêu Giới, trừ khi lấy vợ cả, nếu không thì lấy vợ bé sẽ không có người lớn trong nhà.

Khách khứa chỉ là những người cùng thế hệ với ưng Thương hay nhỏ hơn, hoặc là một số người không đắc tội nổi nhà họ Ưng và Ưng Thương.

Ưng Thương ngừng một lát rồi nói tiếp: “Tôi vẫn luôn không thích phức tạp nên nghi lẻ kết hỏn có

thể làm đơn giản, hơn nữa, phụ vương và mầu hậu cũng không có mặt, vì vậy lễ bái đường cũng có thế miễn”.

“Có điều..;

Hắn chợt đổi giọng, nhìn thoáng qua Âu Dã Tư Linh rồi nói: “Bái đường có thế miễn, nhưng lấy máu xung hỉ thì không thể thiếu!”

“Chắc hắn trước đó mọi người cũng đang nghĩ tại sao tôi lại muốn cứu mấy người Lưỡng Nghỉ Tông kia đúng không?”

ưng Thương vừa nói, bốn người Trình Lâm Phong, Diệp Vô Song, Đoạn Nguyên, Lưu Tuấn Hiền đã bị bốn gã đao phủ áp giải lên thảm đỏ.

“Quỳ xuống!”

Bốn gã đao phủ đá một cước, đạp cho đám Trình Lảm Phong quỳ rạp xuống đất.

“Thật không dám giấu, bốn người họ chính là người tôi chọn lần này để xung hỉ!”, ưng Thương nói với giọng hết sức nhẹ nhàng giống như họ không phải người mà là súc vật.

“Hay!”

Lăng Không ngồi ồ một cái bản khá gần trong

khách sạn là người đâu tiên vô tay!

Thấy bốn người kia phải chết, không ai vui hơn hắn ta!

Hắn ta vừa vỏ tay, mấy chục triệu người cũng vỗ tay theo.

Còn tính mạng của bốn người Trình Lâm Phong?

Lại chẳng có ai để ý, dù lúc trước xung hỉ đều dùng súc vật, nhưng lần này lại đối thành người cũng không ai hỏi vì sao.

Kẻ yếu thì đáng chết, không cần lý do!

Bốn người Trình Lâm Phong quá yếu, có chết thì chí đố thừa họ quá xui thôi.

Ai lại quan tâm chứ?

Tiếng vỗ tay như sấm kéo dài không ngớt.

Khóe miệng ưng Thương lộ ra một nụ cười đắc ý đầy tự hào, liếc thấy Âu Dã Tư Linh hay nhln về phía cổng chính của nhà họ Ưng, khẽ hừ một tiếng nói:

“Sao, đến giờ vẫn còn chờ cái tên người tình cũ, chồng chưa cưới của em hả?”

“Anh… biết anh ấy?”, Âu Dã Tư Linh ngấn ra.

Cô ta quả thật là đang tìm bóng dáng Trần Đức.

Tâm trạng của Âu Dã Tư Linh rất rối rầm và phức tạp, vừa hy vọng Trần Đức xuất hiện, nhung cũng không muốn nhìn thấy anh.

“Trong Bắc Hoang thì không có chuyện gì là anh không biết”, Ưng Thương cười lạnh: “Anh nói thật cho em biết vậy, chồng chưa cưới Trần Bát Hoang của em đã chết!”

“Cái gì?”, sẳc mặt Âu Dã Tư Linh lạnh đi: “Anh, giết anh ấy?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK