Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“TÔ Vân Phi, anh, hoàn toàn không phải là đối thủ của tôi”.

Nguyên khí dâng lên, giữa trán Tô Y Y xuất hiện vầng sáng bảy màu, cỏ dại, cành cây dưới mặt đất như sống lại trong khoảnh khắc đó, điên cuồng lớn lên, như một con rắn nhỏ dài, từ bốn phương tám hướng lao tới Tô Vân Phi.

“Tô Y Y, tất nhiên tôi không phải là đối thủ của

cô”.

Đổi mặt với dị động đỏ, Tô Vằn Phi không hề

kích động, khóe miệng vẫn nhếch lên: “Nhưng, Chư Thiên Sinh Linh Đốt Sát Trận này, không biết có thể lấy được ấn ký Thiên Đạo của cô hay không?”

“Khởi trận!”

Tô Vân Phi khẽ quát, mấy lá bùa trong tay xuất hiện, bay về bốn phương tám hướng.

“Vù vù!”

Trong phút chốc, pháp khí hắn ta ấn giấu trong hư không đã khởi động rồi, đó là mấy lá cờ cùng với bàn tế, huyền quang di chuyến, không gian nhanh chóng bị bao trùm, sát ý khủng bố lan tràn.

Lá cờ bay bay, bàn tế bùng cháy, sát quang bỗng chốc ập xuống, tất cả mọi thực vật đến gần hắn ta đều hóa thành bột mịn.

“Thu!”

Trong sát trận, một đại ấn kim loại cùng với những đường vân đại đạo tạo thành từ sơn binh thổi quét về phía Tỏ Y Y.

“Keng!”

Đó là một thanh kiếm, không biết được chế tạo từ chất liệu gì mà vô cùng bất phàm, tạo thành một

mắt trận, kiếm ý đầy trời, nhấc lẻn đạl đạo, mang theo sức trói buộc của trật tự chém xuống.

“Thùng thùng thùng!”

Tiếng trống nổi lên, như sấm sét giữa trời quang, không ngừng vang vọng đến tận mây xanh, đòn tấn công vào thần hồn rơi xuống, như cả ngân hà ập xuống đầu.

“Bộp!”

Trung tâm đại trận là một đóa hoa, một đóa hoa trắng noãn, yếu ớt như thủy tiên đang nở rộ, khi những cánh hoa đó mở ra cũng là lúc nó ngưng tụ ra hư ảnh khiến con người ra run lẻn, khủng bố.

Đại trận hoàn toàn mở ra, bao phủ mấy ngàn thước, cả Trần Đức cũng bị kéo vào trong.

“Trăm vạn cân nguyên thạch đã bị lấy mất rồi mà vẫn tạo ra được sức mạnh như thế, đại trận này quả là vi diệu”.

Trần Đức than thở, e là Tô vân Phi phải mất rất nhiều công sức mới tạo ra được một trận pháp như

vậy.

Trước mắt, đại trận có thể khởi động được đều nhờ vào năng lượng của chính nó, cùng với nguyên khí trong người Tỏ Ván Phi, một khi nó tiêu hao hết,

Tỏ Vân Phi sẽ quay về mắt trận chính, dùng nguyên thạch.

Mà nguyên thạch đó thì đã sớm bị Trần Đức lấy mất rồi.

Khi đó, không biết vẻ mặt Tô Vân Phỉ sẽ trông thế nào?

Trần Đức có chút mong chờ.

Động tĩnh thế này.

Lập tức thu hút được sự chú ý của rất nhiều tu

sĩ.

Vô số ánh mắt giật mình nhìn về phía đang xảy ra biến đối kinh người.

“Xảy ra chuyện gì thế, tại sao trận pháp đó nhìn kiểu nào cũng giống trăm hoa nở rộ, lại có sát ý che trời?”

“Đó là đại trận hộ tộc của tộc Bách Hoa, năm trăm trước, tôi từng may mắn nhìn thấy một lần, nhưng… Có vẻ nó không phải là phiên bản hoàn chính, không trọn vẹn, đây chỉ là một góc của đại trận hộ tộc thôi, nó muốn giết ai thế?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK