Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đây cũng là lý do vì sao đám người Triệu Phong không cho Bộ Kinh Phong

mặt mũi. Có Chương Hằng ở đây, cuối cùng Bộ Kinh Phong vẫn yếu hơn

một bậc.

“Làm sao đây…”, nghe thấy cái tên này, sắc mặt Lục Thư Tuyết thay đổi, ít

nhiều có chút lo lắng, nhưng cô ta không còn cách nào.

“Chờ”.

Bộ Kinh Phong khoanh tay, sức mạnh của Chương Hằng không phải thứ hắn

ta có thể chống lại. Cho dù bây giờ hắn ta đuổi theo cũng không làm được gì,

chuyện duy nhất có thể làm là chỉ có thể chờ đợi.

“Nhưng mấy người cũng đừng quá lo lắng, dựa vào thực lực của tên nhãi kia

thì rất khó gặp phải cậu Chương. Một tiếng đồng hồ trôi qua rồi, ít nhất cậu

Chương cũng leo được đến tám trăm mét, còn hắn ta chưa chắc có thể leo

cao như vậy”.

Lục Tâm châm chọc nói: “Chẳng lẽ cô Lục vẫn còn muốn dựa vào hắn ta để

xoay chuyển địa vị ở nhà họ Lục sao? Ha ha”.

Khóe miệng Lục Thư Tuyết nâng lên vẻ tự giễu, với thân phận trước kia của

cô ta, loại người như Lục Tâm có thể nói chuyện với cô ta chính là phúc

phận tám đời tu được, bây giờ hắn ta lại dám châm chọc mình, thật sự hợp

với câu hổ xuống đồng bằng bị chó bắt nạt.

Ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Trần Đức, xung quanh Thiên

Kiếm Phong không có cỏ dại được người ta đặc biệt xử lý cực kỳ sạch sẽ

Kiếm Phong không có cỏ dại, được người ta đặc biệt xử lý cực kỳ sạch sẽ

gọn gàng.

Trần Đức đi đến phía dưới Thiên Kiếm Phong, quả nhiên anh cảm nhận

được một làn gió mạnh kỳ dị, nơi này ở dưới đáy, gió cũng không lớn, rất

yếu, nhưng cho dù yếu thì một người bình thường đứng ở đây nhiều nhất

cũng chỉ có thể kiên trì được trong ba phút.

Theo như quan sát trong khoảng cách gần, Thiên Kiếm Phong thật sự giống

như thanh kiếm cắm trên mặt đất, quả thật quá dốc và trơn, đỉnh núi như vậy

e rằng chỉ có võ giả mới dám leo.

“Các anh em, nếu như mọi người ở trên trời có linh thì nhìn cho rõ. Tôi tới

báo thù cho mấy người đây!”, Trần Đức lẩm bẩm nói nhỏ, sau đó anh bước

lên mũi kiếm, chuẩn bị bắt đầu leo.

“Ha ha, ngay cả đường đi cũng không thèm quan sát, muốn chết sao?”, Triệu

Phong châm chọc, thân là người bảo vệ Thiên Kiếm Phong, những năm nay

hắn ta gặp qua nhiều người táng thân ở nơi này.

Thiên Kiếm Phong không giống với những ngọn núi khác, không chỉ có gió

mạnh kỳ quái, còn có lực hấp dẫn cực kỳ dày và nặng, rơi xuống từ độ cao

một trăm mét có thể so với độ cao một ngọn núi bình thường một ngàn mét!

Một khi rơi xuống, gần như không thể sống sót!

Một khi rơi xuống, không thể sống sót!

Người lần đầu tới Thiên Kiếm Phong, không một ai không lên kế hoạch cho

lộ trình đi, quan sát tốt địa hình rồi mới tiến hành leo. Còn Trần Đức lại trực

tiếp leo lên.

Theo như Triệu Phong thấy, không khác gì tự tìm cái chết.

“Phải nhắc nhở anh ta một chút”, trong lòng Bộ Kinh Phong tự nói, hắn ta

không ngờ Trần Đức to gan liều lĩnh như vậy.

“Ha ha, tốc độ nhanh phết đấy, đáng tiếc vừa bắt đầu đã nhanh thì có tác

dụng gì, hao phí thể lực mà thôi”, Lục Tâm nhìn chằm chằm bóng dáng Trần

Đức trên Thiên Kiếm Phong.

Nhập từ khóa tìm kiếm…

Thân hình anh khỏe mạnh giống như con vượn trong núi, người vừa nhảy

vụt đã leo lên mười mấy hai mươi mét!

Tốc độ của anh càng nhanh, khóe miệng của Lục Tâm càng hiện rõ vẻ giễu

cợt, Thiên Kiếm Phong quá đặc biệt, cứ tăng lên mười mét, mức độ mãnh

liệt của gió mạnh sẽ dần dần gia tăng.

Vừa bắt đầu đã leo quá nhanh chỉ có hao phí thể lực mà thôi, người bình

thường đến bốn mươi năm mươi mét sẽ ngã xuống chết!

Còn về cứu viện?

Ha ha, ở đây quả thật có người của bốn gia tộc lớn sẵn sàng cứu viện bất cứ

lúc nào, nhưng bọn họ sẽ cứu Trần Đức sao?

Hiển nhiên điều này là không thể.

Bộ Kinh Phong và Lục Thư Tuyết có chút lo lắng, bọn họ hối hận vừa nãy

không nói cho Trần Đức chú ý một số chuyện. Đám người Lục Tâm và Triệu

Phong chính là đang mong đợi Trần Đức rơi xuống ngã chết!

Mười mấy phút trôi qua, Trần Đức đã leo đến độ cao gần trăm mét.

Tốc độ của anh quả thật rất nhanh.

Nhưng đúng lúc này,

Đột nhiên,

Anh dừng lại, không nhúc nhích kề sát vào vách đá.

“Không kiên trì nổi sao? Xem ra chúng ta đều đánh giá cao hắn”, Triệu

Phong cay nghiệt nói: “Bây giờ còn chưa đến trăm mét, ha ha!”

“Ha ha, xem dáng vẻ thì thật sự không được rồi, tôi còn tưởng giỏi giang hơn

nhiều chứ”, Lục Tâm không vui lắc lắc đầu, hắn ta vốn cho rằng người đi

nhiều chứ , Lục Tâm không vui lắc lắc đầu, hắn ta vốn cho rằng người đi

cùng Bộ Kinh Phong sẽ không yếu đuối mới đúng, không ngờ mới một trăm

mét đã không kiên trì nổi.

Loại rác rưởi này ngay cả tư cách gặp được Chương Hằng cũng không có.

“Anh ta làm gì vậy?”, ánh mắt Bộ Kinh Phong ngưng lại, ngơ ngác nhìn Trần

Bát Hoang trên vách đá, hắn ta không ngu muội dốt nát như đám người Lục

Tâm và Triệu Phong, rõ ràng với thực lực của Trần Bát Hoang thì một trăm

mét không ngăn được đường đi của anh.

“Cái này… Anh ta điên rồi sao?”, giây tiếp theo, Lục Thư Tuyết kinh hãi kêu

lên.

Nhìn thấy hai tay Trần Bát Hoang bắt đầu từ từ buông lỏng khỏi vách đá trên

Thiên Kiếm Phong!

Trong nháy mắt anh buông ra,

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK