Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cảnh tượng cực kỳ máu me ấy khiến người ta giật mình, ớn lạnh!

Hai bên vừa va vào nhau, bàn tay của Trần Đức đã gần như đứt lìa, máu me be bét.

“Trần Bát Hoang, mày quá kiêu ngạo rồi, cho rằng mình có thể đỡ nổi một kiếm ấy sao?”, Nghiêm Hoa âm trầm cười gằn đầy khát máu, dấu ấn đầu lảu trên người nhảy lẽn như ma quỷ đến Trái Đất.

Kiếm Thiên Ma vẫn bổ tiếp về phía trước, sắp

bổ thẳng vào đầu anh.

Nhưng ngay lúc đó, vẻ mặt Nghiêm Hoa chợt cứng lại như thấy quỷ, vô cùng hoảng sợ nhìn chằm chằm Trần Đức, nói đúng hơn là nhìn vào cái tay kia của anh!

Bàn tay của anh vẫn đón đỡ về phía kiếm Thiên Ma!

Lòng bàn tay vốn máu me bé bét thế mà… chẳng biết khi nào đã khôi phục lại như lúc ban đầu!

Hoàn toàn lành lặn!

Không nhìn thấy một chút vết thương nào!

Ầm!

Ngay khi Nghiêm Hoa đang sững sờ thì bàn tay của Trần Đức đã chộp lấy thanh kỉếm phủ kín phù văn kia.

Kiếm Thiên Ma lại bổ vào lòng bàn tay anh, đâm vào da thịt, xương cốt, kinh mạch!

Nhưng… nhưng mà… một cảnh tượng kinh khủng đã xuất hiện, bàn tay của Trần Đức không ngừng nứt toác, rồi lạnh nhanh chóng khôi phục!

Mỗi lần kiếm Thiên Ma chém bị thương tay anh thì nó lại nhanh chóng lành lại, bố nát làn da thì chỗ ấy cũng sẽ mọc ra da non ngay.

Nhìn như máu bẳn tung tóe, da tróc thịt bong, nhưng thực ra bàn tay Trần Đức lại chắng bị thương xíu nào!

Năm ngón tay anh chộp lấy kiếm Thiên Ma.

Kiếm Thiên Ma bị nẳm chặt lấy giống như một con cá đang giãy đành đạch bị đè trên mặt đất không thế nhúc nhích!

Con ngươi Nghiêm Hoa rung động, quá thật không tài nào tin nối vào cảnh tượng đó, giống như là thấy quỷ, đang nằm mơ, cá người toát mồ hôi lạnh.

Hân dùng hết sức định rút kiếm về, nhưng lại vô dụng!

Thế kiếm Thiên Ma đã súc lực đến cùng cực, dù bàn tay Trần Bát Hoang có bị thương nặng đến mấy cũng vô dụng.

Sức sát thương cúa hắn gây ra cho Trần Đức hoàn toàn không thế sánh bằng tốc độ khôi phục của anh!

Vả lại, sức lực của Trần Bát Hoang thật sự rất mạnh, bàn tay của anh vững như núi, Nghiêm Hoa hoàn toàn không thể nhúc nhích được gì.

“Xỉn lỗi nhé, tao đúng là có thế đỡ được một kiếm đó đấy”, Trần Đức vẵn lạnh nhạt nói, mặt mày không chút thay đổi, bình tĩnh nhìn Nghiêm Hoa.

“Đảy là tất cả thực lực của mày hả? Một khi đã như vậy, kế tiếp, nên đến lượt tao biểu diễn rồi”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK