Cái này vẫn chưa phải là kỳ lạ nhất, điều kỳ lạ thật sự là bẽn ngoài không hề nhìn thấy Đoạn Nguyên, lúc này người bạn đạo sĩ mập của anh đang quỳ gối ngồi xếp bằng, hai mắt nhâm nghiền, áo trẽn người bay vù vù, linh khí quanh người trào dâng, bốn phía cơ thế lại hiện lên từng đường văn kỳ dị, trong mơ hồ dường như có một loại âm thanh huyền diệu vang vọng xung quanh, giống như cao nhân đắc đạo!
“Đoạn Nguyên?”
Trần Đức thử đánh thức Đoạn Nguyên, nhưng mà anh ta không có chút phản ứng.
“Đừng gọi hắn, anh muốn cât đứt cơ duyên của hắn sao?”, đúng lúc đó, Linh Lung đột nhiên nói.
“Cơ duyên?” Trần Đức nghi hoặc.
“Không sai, chính là cơ duyên, trong vòng trăm mét núi Thái Cực phân bố đại trận thánh nhân, đồng thời cũng có một bộ phận truyền thừa ẩn chứa trong đó, trận pháp này chỉ có ba loại người có thế thông qua”.
Linh Lung từ tốn nói: “Thứ nhất là người phù hợp được thái tổ Lưỡng Nghi Tông truyền thừa. Thứ hai là tồn tại thực lực thánh nhân siêu việt. Thứ ba là người đạo tâm kiên định, tâm cánh và năng lực lĩnh ngộ siêu phàm thoát tục…”
“Đạo sĩ mập này rõ ràng là loại thứ nhất, nói thật trước kia tôi cũng nhìn nhầm, không ngờ hắn lại có thế đi vào, nhưng… cũng chỉ có thể dừng bước ở đây”.
“Còn tôi thì sao? Thuộc loại nào?”, Trần Đức tò mò: “Là loại thứ nhất hay thứ ba?”
“Anh là loại thứ tư, có bà nội đây hỗ trợ, có thế không vào được sao? Nói thế nào thì lão tổ Lưỡng Nghi Tông cũng là đệ tử của ông nội tôi”.
Linh Lung hừ hừ nói.
“Được rồi”, Trần Đức sờ chóp mũi: “Còn tưởng rằng tôi sẽ là loại thứ ba cơ”.
Còn tưởng rằng cái gì? Đúng anh đấy!
Trong lòng Linh Lung điên cuồng gào thét!
Quá thật cô ta có thế giúp Trần Đức đi đến nơi này, với thủ đoạn của mình, cộng thêm cô ta rất hiếu loại trận pháp này, dẫn Trần Đức vào rất dễ,
Chỉ là!
Cô ta chưa ra tay!
Lúc cô ta muốn giúp đỡ, Trần Đức… anh… đã
vào!
Sự kinh hãi trong lòng Linh Lung còn dày đặc và khoa trương hơn cả đám người Trình Lâm Phong,
Trận pháp trong chu vi trăm bước núi Thái Cực là thánh nhân đích thân bố trí!
Nói cách khác, đạo tâm, ý chí và năng lực lĩnh ngộ của Trần Bát Hoang là cấp bậc thánh nhân!
Một võ giả địa tôn ngũ trọng có đạo tâm của cấp bậc thánh nhân, cái này kinh khủng thế nào? Giống như một đứa trẻ chưa ra đơn liền hiếu được từ trong bụng mẹ các nguyên lý cùng cực như vi phản và tích phản, hiểu lượng tử lực học, thuyết tương đối, lập trình máy tính!
Chỉ cần cung cấp cho anh một nền tảng, cung cấp tài nguyên tương ứng, anh có thể biết thời biết thế, với tuổi còn nhỏ nhưng với tốc độ cực nhanh anh đã có thế trở thành sinh viên, thạc sĩ, tiến sĩ, chuyên gia hàng đầu trong các ĩĩnh vực!
Nói đơn giản,
Trần Bát Hoang có tư chất thành thánh!
Thánh nhản có lẽ ở thế giới Đại Thiên không tính là gì, nhưng một thánh nhân hai mươi mấy ba mươi mấy tuổi thì rất kinh khủng!
Toàn bộ thế giới Đại Thiên từ ngàn năm trước đều biết, thánh nhân trẻ tuổi nhất cũng một hai ngàn tuổi!
Đừng bảo là mấy chục tuổi, dù là mấy trăm tuổi cũng không cỏ ai thành thánh!
Nhưng,
Trần Đức có cơ hội tạo ra kỳ tích!
“Linh Lung, tám cánh cửa thì chọn đi vào cửa nào?”, Trần Đức đứng trước núi Thái Cực, nhìn lên tám mặt cửa đá, anh rơi vào trầm tư.
“Có thế mở được bao nhiêu thì vào bấy nhiêu”, Linh Lung không chút suy nghĩ đáp: “Tám cảnh cửa này tôi cũng không nắm chắc có thể thể mở, sau mỗi cảnh cửa chắc đều có bảo vật khác nhau, dựa theo ý tưởng của lão tổ Lưỡng Nghi Tông, truyền thừa của ông ta cần phải đế cho tám người khác nhau”.