Cùng giây đó, hình ảnh trước mắt đám người Trần Phong Hành cũng theo đó biến mất.
Thứ Trần Bát Hoang đập bế không chỉ là thi thể, còn có cả đá hình chiếu trên người Trần Ai.
Toàn bộ Nam Hạ Châu,
Lúc này,
Đều rơi vào yên tĩnh.
Yên tĩnh đến đáng sợ, giống như đi đến nhà xác, tĩnh mịch không thế tĩnh mịch hơn nữa, ngay cả tiếng tim đập cũng không phục hồi.
Yên tĩnh chỉ duy trì bảy tám cái hít thở.
Sau yên tĩnh, từng trận nghị luận ngút trời cũng ầm ầm bùng nổ.
Trần Ai… chết… chết rồi?”
“Thiên Đạo Lục Trọng Thiên chém chết Đại Chí Tôn… Tôi… tôi đang nằm mơ đúng không?”
“Mẹ kiếp, điên rồi, thế giới này điên
rồi!”
Dù là thế hệ trẻ hay thế hệ già, lúc này đều sôi trào, hiện giờ đã có mấy trăm tỷ người đang quan tâm trận chiến, đối mặt với kết quả như vậy, quả thật giống nhưởtrong mộng cảnh, rất không chân thật, Nam Hạ Châu xôn xao.
Ngày thường những người được gọi là thiẻn chi kiêu tử, yẻu nghiệt, thế hệ trẻ biến thái, hiện giờ tất cả miệng đều khỏ khốc, đầu óc ù ù.
So sánh với Trần Bát Hoang.
Bọn họ tính là gì?
Yêu nghiệt? Biến thái? Thiên chi kiêu tử? Chỉ là cái lỏng!
Không,
Nói chính xác, ngay cả lông cũng không tính!
Nhưng điều an ủi đáng giá duy nhất là trạng thái của Trần Bát Hoang rất kỳ quái, hình như là không có lý trí, mê muội?
“Đáng chết!”
Trong kiếm vực, con ngươi Trần Phong Hành phủ đầy tia máu.
Hôm nay tổn thất của nhà họ Trần quá thảm!
Đầu tiên là bị thú thủy hư giết chết hai trưởng lão. Bây giờ lại một cười giả siêu cấp cấp bậc Đại Chí Tôn đã chết!
Tốn thất như vậy dù nhà họ Trần là thế gia viễn cố cũng khó mà chịu đựng nối.
Trần Phong Hành lảo đảo, kích động suýt nữa ngã xuống.
Một luồng ý hận nồng nặc như thủy triều xông lên.
Nếu như quay ngược thời gian, nếu như trời cao cho Trần Phong Hành một cơ hội, vậy thì ông ta nhất định sẽ không lựa chọn đến đây, càng sẽ không ngăn cản Trần Bát Hoang chém chết Trần Nguyên Vũ!
Không có gì khác,
Nhìn kết quả bây giờ, nhà họ Trần đã vì nhỏ mất lớn, tổn thất nghiêm trọng!
Hai vị Đại Tòn và một Đại Chí Tòn, hơn nữa còn là Đại Chí Tôn mạnh nhất, có thế nói tốn thất như vậy cũng đã xem như hao tổn gân cốt, rút gân lột da!
Nhưng,
Trần Phong Hành không có đường đế lui!
Việc đã đến nước này, Trần Phong Hành đã không thể khống chế, Trần Bát Hoang phải trả một cái giá tương ứng, nếu không toàn bộ nhà họ Trần sẽ mất sạch danh dự, Trần Phong Hành ông ta lại càng mất mặt!
“Độc Cô Huyền, thả chúng tôi ra ngoài, chỉ cần cậu đồng ý mở kiếm vực, Trần Phong Hành tôi có thể coi như cậu chưa từng đến đây”, Trần Phong Hành gấp gáp, mang theo sát khí nồng nặc: “Nếu không bốn tôn và cậu không đội trời chung”.