“Soẹt!”
Trong lúc mọi người còn đang mải suy nghĩ, một ánh đao chợt lóe lên, ngón áp út của Huyết Lãnh rơi xuống đất, mang theo một chuỗi máu tươi, hiện trường lặng phắc.
“Á!”
Mặt Huyết Lãnh không còn giọt máu, nhợt nhạt như thể xác chết trong quan tài, mồ hôi lạnh nhễ nhại, thân thế không ngừng run rẩy vì sợ hãi, ánh mắt vừa hoảng sợ vừa tuyệt vọng, thân xác đau đớn không chịu nổi khiến hắn không nhịn nổi rú lên nhức óc.
“Đau à? Sợ à? Tuyệt vọng à?”, Trần Đức cười, nhìn Huyết Lãnh chăm chú, trầm giọng: “Hồi đó, sư phụ của mày cũng đã ra tay với anh em tao như vậy không phải sao?”
Ánh sáng trắng lóe lên.
Ngón cuối cùng.
Một lần nữa bị Trần Đức chặt đứt!
“Khốn nạn, khốn nạn, khốn nạn!!!”
Dưới chân Thiên Kiếm Phong, Côn Luân Hư, Phương Tâm Ngọc máu nóng đố dồn về tim, gầm lên giận dữ, chỉ một cái tát, một tảng đá lớn nát tan tành, con ngươi giăng đầy tơ máu và sát ý dày đặc.
Ông ta xưa nay coi Huyết Lãnh như con ruột, bao nhiêu năm đích thân tận tụy bồi dưỡng hắn cho tới hôm nay.
Có thể nói…
Huyết Lãnh chính là tâm huyết cả đời của ông ta, càng giống con ruột hơn cả con ruột!
Nhưng bây giờ…
Ông ta chỉ có thể trơ mắt nhìn Huyết Lãnh bị chặt từng ngón tay, không thể trợ giúp, không thể chạy đến nơi, tim ông ta như dang rỉ máu, giận dữ điên cuồng.
“Phương Tâm Ngọc, nếu như ông nhìn thấy cảnh này, thì ông hãy chờ sẵn ở Thiên Kiếm Phong, đợi tôi đến lấy cái đầu chó của ông!!!”
Qua màn hình, Phương Tâm Ngọc nhìn thấy Trần Đức giơ thanh đao trong tay lên, xẹt qua cổ huyết Lãnh, cắt đứt động mạch cổ của hắn.
Không tới nửa phút.
Huyết Lãnh gục trong vũng máu, hoàn toàn tắt thở, không còn cơ hội sống sót!
“Được! Được! Được lắm!”
Phương Tâm Ngọc đá nát màn hình, tức giận gằn mấy tiếng: “Trần Bát Hoang, tao sẽ chờ mày ở Thiên Kiếm Phong, ba năm trước tao không giết được mày, năm nay tao sẽ nhổ cỏ tận gốc!”
Trong mắt ông ta lóe ra từng tia dữ tợn.
Dưới võ đài ở Đại học Thương mại.
Huyết Lãnh đã chết!
Chết thật sự, nhanh chóng, gọn gàng!
Không hề có chút gì vương vấn!
Chung quanh khoảng sân rộng, ai nấy lặng người không nói nổi nên lời.
Trần Đức cầm thanh đao.
Tung một cú đá…
Đá gãy thanh đao làm hai khúc.
Bất chợt…
Anh móc ra chiếc bi đông rượu, đổ xuống đất, rượu theo dòng chảy thấm vào đất.