“Nhóc con, mày can đảm đấy chứ”, quỷ lùn Hắc Vân cũng mở miệng, trong
giọng nói tràn ngập vẻ khen ngợi, nhưng đôi mắt dưới lớp mặt nạ lại giăng
đầy sát khí.
Chửi gã ta là chó?
Đã bao nhiêu năm rồi ấy nhỉ?
Trước giờ, chưa có người nào chửi gã ta mà còn sống cả.
Gã ta muốn giết người!
“Đối phó ông cũng cần can đảm sao?”, Trần Đức có chút cạn lời, nhàn nhạt đáp.
Anh càng tỏ ra như vậy càng khiến cho đám người Mục Lâm phấn khích và
mong đợi!
Mong đợi quỷ lùn Hắc Vân sẽ tra tấn và giết chết anh như thế nào!
“Người như vậy nên chết sớm một chút mới tốt”, Lục Phúc lắc đầu, trên mặt
càng lộ ra vẻ khinh bỉ, chế giễu. Loại người không biết trời cao đất rộng như
này sớm muộn gì cũng chết, chết sớm chút cũng đỡ gây họa cho người
khác.
“Quả thực, người chết… thì cần gì can đảm chứ?”
Quỷ lùn Hắc Vân vừa nói, cũng ra tay. Cơ thể gã ta chợt bùng nổ, trong tay
xuất hiện một thanh liêm đao cong cong màu đen, tràn ngập một mùi máu
tanh gay mũi.
Cái mùi tanh tưởi ấy khiến cho đám Mục Lâm và Lục Phúc đứng bên cạnh
không nhịn nổi rùng mình.
Là một võ giả, họ hiểu rất rõ e rằng đã có vô số mạng người chết dưới lưỡi
đao kia.
Liêm đao màu đen như một lưỡi hãi thần chết, chỉ vừa xuất hiện đã nhắm
thẳng vào giữa trán Trần Đức như muốn đâm thủng trán anh, cắm phập vào
đầu, xoắn nát não, thần kinh, mạch máu, bổ nát cả đầu anh!
“Vèo…”
Một tiếng xé gió chói tai vang lên, trong tay quỷ lùn Hắc Vân lóe ra ánh sáng
u ám như bóng quỷ mà mắt thường khó có thể nhìn thấy được.
Tốc độ của gã ta quá nhanh, đến nỗi nổi gió, sát khí đan xen, máu tanh trải
rộng khắp nơi. Rõ ràng có thể thấy được, dưới lưỡi đao chết chóc kia lóe lên
từng luồng sấm sét, sát khí quay cuồng trông cực kỳ chói mắt.
Trong lòng đám người Mục Lâm, Lục Phúc đều hết sức căng thẳng, một cảm
giác sợ hãi chợt bủa vây khiến họ vô thức lùi lại mấy bước.
Không hổ là quỷ lùn Hắc Vân!
Mạnh thật!
Còn cực kỳ tàn nhẫn!
Vừa ra tay đã muốn cướp đi tính mạng người khác, bọn họ có thể chắc chắn
rằng một đao kia mà bổ xuống thì đầu của Trần Bát Hoang sẽ lập tức nát
bấy, không còn sót lại chút nào!
Gã ta… còn khủng bố hơn so với tưởng tượng của đám Lục Phúc và Mục
Lâm!
Hai người đều cảm thấy may mắn vì đã đứng về phía quỷ lùn Hắc Vân và
Lục nhị gia, không thì… dù có Truy Phong Sư cùng mấy tên tôi tớ kia, cũng
không thể nào chạy thoát khỏi tay gã ta.
Hai người vừa hoảng sợ, nhưng cũng cảm thấy may mắn.
Còn Trần Bát Hoang, anh vẫn không nhúc nhích, khóe miệng vẫn nở nụ
cười, mặt mày thong dong, bình tĩnh toát ra vẻ hờ hững.
Nhưng, ở trong mắt mọi người, điều ấy rõ ràng là không kịp phản ứng lại
trước sự ra tay của quỷ lùn Hắc Vân, mà vẫn đắm chìm trong sự hoang
tưởng, hay cũng có thể nói là… đã sợ ngu người?
Quỷ lùn Hắc Vân cầm thanh liêm đao màu đen trong tay như một con quỷ
cuốn theo một cơn gió lốc cùng tiếng rít chói tai, thoáng chốc đã xông đến
trước mặt Trần Đức, trong đôi mắt gã ta lộ ra sát khí dày đặc.
Gã ta cũng không có tỏ ra khinh bỉ con kiến trong miệng đám Mục Lâm, Lục
Phúc.
Sư tử vồ thỏ cũng dùng hết sức mạnh, gã ta muốn giết người cũng sẽ không
nương tay.