Trong cùng một giây.
“Lâu Vạn Xuân, ông còn không cút đi?”, Ưng Thanh Vũ giống như đại yêu giáng thế, đôi mắt đỏ ngầu, nhìn chằm chằm Lâu Vạn Xuân.
Lâu Vạn Xuân chỉ cảm thấy cơ thể như sắp vỡ vụn, gãy lìa, Ưng Thanh Vũ thực sự quá đáng sợ.
Trên người được bao trùm bời các tầng huyền quang màu xanh, ông ta thi triển Thanh Huyền Y, bao trùm bảo vệ cơ thể, cảm giác đó mới giảm đi rất nhiều.
“Phụp!”
Ưng Thanh Vũ vỗ đôi cánh, bay loạn khắp nơi, giơ cánh tay trâng nõn như củ sen, một tay che trời, chèn ép xuống!
“Ầm ầm…”
Có thể thấy rõ ràng, trên bầu trời, mây hồng đỏ sập như núi lớn, dốc ngược trút xuống như dời núỉ lấp biến, trấn áp về phía Lâu Vạn Xuân.
Sắc mặt Lâu Vạn Xuân tái nhợt, tim đập chân run, đối diện với Ưng Thanh Vũ, ông ta có cảm giác tuyệt vọng, không dám lơ là, điên cuồng niết ấn, thi
triển võ kỹ.
“Bá Vương chưởng!”
Ông ta quát lên một tiếng, phía sau nổi lên một con vượn khổng lồ cao đến trăm trượng đập ngực thùm thụp, đánh một chường lên bầu trời.
Cũng trong lúc đó, một làn mây hồng cuồn cuộn trút xuống đập vào một chưởng của nó.
“Ầm!”
Trong tích tâc.
Trời long đất lở, Thiên Huyền Phong đã sập!
Thực sự như trời long đất lở, cả không gian trực tiếp trở nên hỗn độn mù mịt, không phân được không gian thời gian.
Trong hổn loạn, chỉ còn lại Lâu Vạn Xuân, Ưng Thanh Vũ vẫn đứng vững trên hư không.
“Mạnh quá…”, sâc mặt Âu Dã Tư Linh tái nhợt, tâm trạng phức tạp, từ trước đến nay, cô ta tự nhận mình là con cưng của trời, tư chất siêu phàm, nhưng hôm nay, thế giới quan, giá trị quan, nhản sinh quan của cô ta hoàn toàn bị rửa sạch, thay mới…
Chồng chưa cưới của cô ta gặp nạn, cô ta chỉ có thể nhìn, còn người cứu người đàn ông của cô ta, lại là một cô gái mười mấy tuổi.
Trong lòng trăm ngàn cảm xúc đan xen, khó hiểu rõ.
“Phụp!”
Trong hỗn loạn đáng sợ, Lâu Vạn Xuân ho ra máu, linh lực chấn rung kinh khủng dao động như muốn hủy diệt tất cả, ông ta khó mà chịu nổi, cơ thể như muốn đổ sập, suýt nữa ngã xuống.
Nhưng cuối cũng ông ta vẫn không có gì đáng ngại!
Đồng thời, cũng dần thở nhẹ nhõm.
Trạng thái hiện tại của ưng Thanh Vũ tạm thời không thể giết ông ta.
“Lâu Vạn Xuân!”
Giọng của ưng Thanh Vũ hung ác, âm trầm hoàn toàn khác với vẻ bướng bỉnh, nghịch nhợm như chim sơn ca trước đây.
“Ông đã không đi, vậy thì phải chết!”
Con ngươi Ưng Thanh Vũ đỏ tươi lóe lên ánh sáng đỏ, chút tỉnh táo cuối cùng cũng biến mất sau khi cô ta nói xong.
Cùng lúc đó, khí thế trên người cũng càng mạnh mẽ, đang dần dân tăng lên gấp đôi!
Khí thế khủng bố ấy khiến Lâu Vạn Xuân không kìm được rùng mình, lòng thầm chùn bước.
“Tên khốn, tạm biệt…”
Đầu óc ưng Thanh Vũ dần mơ hồ, sự hung ác, máu me, âm u, tối tăm đang cắn nuốt cô ta.
Cô ta biết cứ tiếp tục như vậy sẽ có kết quả như thế nào…
“Thanh Vũ!”
Đúng lúc này, khi Ưng Thanh Vũ đang thầm chào tạm biệt Trần Đức thì một giọng nói dịu dàng, tràn ngập từ tính chợt truyền vào trong đầu cô ta.
Đầu óc dần mụ mị của Ưng Thanh Vũ bỗng tỉnh táo lại, rồi quay sang nhìn về phía Trần Đức theo bẳn năng.
Chỉ thấy giờ phút này, Trần Đức tỏa ra ánh sáng lóa mắt như một vầng Mặt Trời, thắp sáng cả một
vùng trời.
Sau đó, anh đứng lên, khóe miệng lộ ra một nụ cười cưng chiều nói: “Thanh Vũ, cảm ơn cô, cảm ơn mọi sự trả giá của cô cho tôi, được quen biết cô là niềm vinh hạnh của Trần Bát Hoang tôi!”
“Vạn!”
Giây tiếp theo, trong miệng Trần Đức bống phát ra một tiếng Vạn’ từ tận thần thức, giọng nói ngân vang như tiếng chuông chùa truyền khắp mọi nơi.
Trong vầng Mặt Trời chiều kia nổi lên một chữ ‘vạn’, bao phủ Ưng Thanh Vũ.
Cùng lúc đó, một sức mạnh làm lòng người sợ hãi, tim đập thình thịch bỗng xuất hiện.
Dù là Lâu Vạn Xuân cũng sợ đến điếng người.
Công kích thần thức!
Đó… chính là sức mạnh đến từ thần thức!
Lâu Vạn Xuân hoảng sợ, định bỏ chạy theo bản năng, lại kinh ngạc phát hiện luồng thần thức ấy không có tấn công mình.
“Ó!”
Phút chốc, trong cơ thể ưng Thanh Vũ bỏng phát ra một tiếng rít quỷ dị, cánh chim không ngừng giãy giụa như bị một đòn nghiêm trọng.
Sau đó, màu đỏ trong con ngươi của cỏ ta dần nhạt đi, sợi tóc đỏ như lửa cũng biến thành màu đen, ráng đỏ nơi chân trời lại bị mây đen bao phủ. Chí chưa đến 10 giây, mọi sức mạnh đều tan thành mây khói.
Tiếp theo, ưng Thanh Vũ như một con diều đứt dây, rơi xuống từ trên cao.
Đã không còn sức mạnh đáng sợ kia nâng đỡ, cô ta cũng ngất xỉu, không còn biết gì nữa.
Con ngươi Trần Đức giăng đầy tơ máu, dùng hết sức lực cuối cùng nhảy bật lên như một con báo, ôm lấy ưng Thanh Vũ rồi vừng vàng rơi xuống đất.
“Linh Lung, giờ cô ấy sao rồi…”
Trần Đức thở hổn hển, trong giây phút sống còn thi triền Vạn Tự Thiên Âm, anh đã dùng hết mọi linh lực, thậm chí là sức mạnh thần thức. Giờ anh đã là nỏ mạnh hết đà.
Nhưng, mọi sự chú ý của anh đều đặt lên người ưng Thanh Vũ, hoàn toàn làm lơ tình huống của bản thân.
“Không có bị bóng tối nuốt hết, cũng sẽ không chết, còn có thể cứu tỉnh, chỉ là sẽ mất rất lâu”.
Linh Lung ngừng một lát rồi nói: “Anh ra tay rất đủng lúc”.
“Tốt rồi”.
Trần Đức yên tâm, mọi thứ anh đã làm cuối cùng cũng không uống phí.
“Ha ha ha ha…”
Bổng dưng, một tiếng cười đinh tai nhức óc chợt truyền kháp lỗ tai mỗi người làm người ta rợn tóc gáy.
Là Lảu Vạn Xuân, ông ta đang cười lên như điên, trên gương mặt tràn ngập vẻ dữ tợn, phấn khích, nhìn Trần Đức như nhìn một thằng ngu, thằng hâm.
“Trần Bát Hoang ơi Trần Bát Hoang, mày đúng là một người trọng tình trọng nghĩa”.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK