“Tôi đã khuyên rồi, vô ích thôi…” Diệp Khánh Ngôn thoáng khựng lại: “Có lẽ có một người giúp được”.
“Ai?”
“Vị hôn phu của tiểu thư – Trần Bát Hoang!”
“Vậy cô mau gọi anh ta đi, nếu là vị hôn phu của tiểu thư thì phần tài sản này cũng xem như của anh ta, chắc chắn anh ta sẽ hỗ trơ”.
“Việc này…”
Diệp Khánh Ngôn có hơi do dự.
Sau khi tang lễ kết thúc, Trần Đức chỉ ghé qua biệt thự một lần để sắp xếp lại cách bố trí an ninh, rồi lập tức rời khỏi.
Mấy ngày nay điện thoại của anh ta không cách nào liên lạc được.
Lúc này, ở sân bay thành phố Tần.
Hình Tông Đài đang ngồi ờ sảnh chờ, không bao lâu sau một người thanh niên từ trong phi trường đi ra. Anh ta có một khuôn mặt nghiêm túc, trang phục đơn giản, cả người thoạt nhìn có hơi lười biếng, nhưng loại lười biếng này lại khiến người ta có cảm giác tắm trong gió xuân.
“Hoang gia!”
Nhìn thấy người thanh niên kia, Hình Tông Đài vội chay đến tiếp đón: “Cuối cùng cậu cũng đã về!”
“Mấy ngày nay nhà họ Tống có xảy ra chuyện gì không?” Trần Đức cười hòi.
“Không có, xảy ra chuyện gì được chứ, trong khoảng thời gian này, tôi vẫn luôn làm theo lời dặn của cậu, không rời mắt khỏi bọn họ”, ánh mắt Hình Tông Đài lộ vẻ phức tạp: “Hoang gia, dạo gần đây, cậu đúng là…”
“Đúng là cái gì?”
“Đúng là uy danh đại chấn!” không đúng hoàn cảnh, Hình Tông Đài cũng không nhiều lời, tuy nhiên, sâu trong mắt ông tràn đầy sùng bái đối với Trần Đức.
Mấy ngày nay, toàn bộ giới sát thủ đã bị rúng động!
Một người thần bí vượt biên truy kích một tổ^hức sát thủ.
Từ đảo quốc truy giết đến nước Mỹ rồi lại đến khu Tam Giác Vàng.
Tổ chức Gai Độc tiếng tăm lừng lẫy trong giới sát thủ đã hoàn toàn bị tiêu diệt chỉ trong vài ngày.
Ông trùm Gai Độc thì bị treo trên tòa nhà cao nhất tại khu Tam Giác Vàng, chết vô cùng thảm.
Đáng sỢ hơn nữa là không tra ra ai đã làm, thậm chí cái bóng của kè đó cũng chưa có ai nhìn thấy.
Chuyện này gây chấn động cả giới sát thủ.
Không ai biết rốt cuộc tổ chức Gai Độc đã đắc tội nhân vật như thế nào, bầu bí thương nhau, tất cả các tổ chức sát thủ khác đều khúm núm, run sỢ, không dám nhận ủy thác, vì lo lắng đụng phải người thần bí kia.
Trong khoảng thời gian này, giới sát thủ vẫn chưa hết bàng hoàng, ai cũng sỢ không cẩn thận sẽ bị giết, cả đám đều co đầu rụt cổ trốn biệt.
Mà tất cả những chuyện đó đều do người trước mắt khởi xướng.
Hình Tông Đài thầm cảm thán, thử hỏi trên đời có bao nhiêu người có thể làm được đến như vậy? Dù là một sô kẻ xưng là Binh vương tại Hoa Hạ cũng chỉ là thứ gà con trước mặt Hoang gia.
Tuy đã sớm nghe lão thủ trưởng nhắc nhở Trần Đức lợi hại như thế nào, nhưng mấy ngày nay, Hình Tông Đài mới thật sự thấy được điều đó.
Vì nhà họ Tống, vì Tống Ngữ Yên, một mình cậu ấy đơn thương độc mã giết hơn trăm người của tổ chức sát thủ.
Nếu không phải trước lúc rời đi, Trần Đức đã nói với ông ý định của mình thì ông cũng không cách nào liên hệ hai chuyện này với nhau.
Rõ ràng cậu ấy chỉ là một thanh niên mà thôi!
Thoạt nhìn rất hiền lành vô hại.
Nhưng có ai ngờ, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, cậu ấy đã giết hơn một trăm người?