Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiếng hò hét chém giết vang lên khẳp nơi, máu tươi tuôn ra, chắng mấy chốc không khí nồng nặc mùi máu tanh, trong vòng chưa đầy một phút đã có người bị thương nặng. Trong đám đông, Nhan Huy đứng thẳng người, bên cạnh có hai cường giả Kim Đan Kỳ bào vệ, mặc dù ông không phải là võ giả, nhưng không chút sợ hãi, đôi mắt già nua hiện lên vẻ lạnh lùng, nói vào mic của tai nghe: “Bộ chỉ huy Nam Đài, tôi là Nhan Huy, bất cứ lúc nào cũng phải nghe theo lệnh của tôi, một khi tôi gửi tín hiệu, lập tức sử dụng vũ khí hạt nhân phá nát hòn đảo này!”

“Vâng!”

Sau khi nghe được tiếng trả lời từ tai nghe truyền đến, Nhan lão chậm rãi ngồi xuống, ông đã già, không thể đứng quá lâu, hôm nay có thể là trận chiến cuối cùng trong những năm tháng tài hoa của

ông.

Liễu Tông Nguyên không nói gì, nhanh chóng tiến vào trong đám đông, di chuyển đến trước mặt bốn người Diệp Khánh Ngôn, Tống Ngữ Yên, Lâm Dao, Tử Hàm, định cứu họ.

“Cứu người, tôi cho phép sao?”, Cung Bồn Võ Tàng vẫn ngồi đó, đầu cũng không ngoảnh lại, ném thẳng một con dao găm vào người Liễu Tông Nguyên.

Vẻ mặt Liễu Tông Nguyên liền thay đổi, ông ta giơ tấm phòng ngự lên, nhưng con dao găm đó quá sắc nhọn, mang theo linh khí bạo ngược của Cung Bồn Võ Tàng, trong nháy mắt xuyên thủng phòng ngự của ông ta, đâm thắng vào ngực ông ta.

“Xì!”

Dao găm ở trong ngực ông ta giống như máy xay thịt điên cuồng phát huy sức mạnh, xuyên qua lồng ngực ông ta, tạo thành một cái lỗ, máu tươi chảy ròng ròng!

Không đợi Liễu Tông Nguyên kịp hoàn hồn lại, Cung Bồn Võ Tàng lại hành động, đạp một cước vào chân ông ta.

“Bịch!*

Ngay lập tức, Liễu Tông Nguyên khuỵu gối quỳ xuống, mặc dù ông ta không muốn, nhưng…cơ thế mất kiếm soát, quỳ hai đầu gối trước mặt Cung Bồn Võ Tàng!

‘Tiền bối!”

‘Tiền bối!”

Sắc mặt ba cô gái Diệp Khánh Ngôn, Tống Ngữ Yên và Lảm Dao thay đối, nước mầt lưng tròng, gần như sắp khóc.

“Ha ha, đây chính là người canh giữ cúa Côn Luân Hư sao? Yếu đến không ngờ…”, Cung Bồn Võ Tàng nhìn xuống Liễu Tông Nguyên, trong mắt đầy vẻ khinh thường, dùng vốn tiếng Hoa Hạ sứt sẹo nói: “Ồng muốn cứu bọn họ, phải không? Thật ngại quá, người phụ nữ của tôi không muốn đế cho bọn họ được sống, bọn họ dựa vào cái gì để sống tiếp?”

“Khụ…”, Liều Tông Nguyên phun ra một ngụm máu, sắc mặt xám xịt: “Cung Bồn Võ Tàng, nếu chủ quân của tôi trở về, ông chắc chắn không được chết tư tế!”

“Ha ha…thật sao?”

Cung Bồn Võ Tàng cười giều cợt: “Nhìn đi, nhìn đám võ giá ông mang đến đi, mới bao lâu chứ, chưa đến mười phút qần như đều đã nqã xuốnq, bi đánh

bại rồi, mà chủ nhản trong miệng ông đâu? ớ đâu?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK