Ban đầu bồi dưỡng,
Trong cơ thể bọn họ liền bị trồng cấm chế.
Một ý niệm của Thủy Tổ không nói giết bọn họ, nhưng phế bọn họ cũng không có chút vấn đề nào.
Nữ hoàng bất tử lại dám từ
chối?
“Chẳng lẽ cô ta thật sự đã thoát khỏi khống chế của Thủy Tổ”, Hi Cửu Sát hỏi, nếu chuyến thế thật sự có tác dụng, có lẽ ông ta nên thử một chút, dù sao cấm chế trong cơ thế không phá một ngày, thì một ngày bọn họ không khác gì chó.
“Không thể nào”, Đạo Diễn rất bình tĩnh, ông ta đã từng đi sâu vào nghiên cứu chuyển thế, nếu muốn thoát khỏi khống chế của Thủy Tổ, không khác nào kẻ ngu nói mớ.
“Nếu cô ta tự tìm cái chết, vậy nhiệm vụ này để chúng ta thay cô ta hoàn thành, mỗi người tăng thêm hơn một trăm tỷ, cứ vậy đi”.
Lời Thần Đế Vĩnh Hằng lãnh đạm,
Nói xong,
Hắn cũng biến mất.
Hai người Đạo Diễn và Hi Cửu Sát cũng biến mất khỏi Thiên Điện không chút tiếng động.
Tính mạng của một ngàn tỷ người chỉ vì một cuộc họp của bọn họ, nói mấy câu đã định đoạt xong.
Thần quốc Vĩnh Hằng,
Đế điện.
Đế điện trôi lơ lửng giữa không trung, hùng vĩ, khí phái giống như thiên đình, nơi này là tấm cung của Thần Đế Vĩnh Hằng.
Trong mật thất tấm cung,
Vang lên một loạt tiếng bước chân.
Bước chân nhẹ nhàng, không nhanh không chậm.
Cuối mật thất có một pho tượng, pho tượng cao đến trăm trượng, thoạt nhìn là một ông lão hơn trăm tuổi, trông rất sống động, vô cùng uy nghiêm.
Rất nhanh,
Thân ảnh Thần Đế Vĩnh Hằng xuất hiện trong mật thất, đi mấy bước liền ngồi xuống ghế.
Đột nhiên,
Nhìn vào pho tượng kia.
Trong phút chốc, pho tượng tỏa ra từng trận huyền quang, ánh sáng tản đi, pho tượng hùng vĩ đã biến thành một thân ảnh già nua, tứ chi thân ảnh kia đều bị xiềng xích, vô cùng yếu đuối thoi thóp. Dưới thân lão giả là một tế đài, tế đài kia đang liên tục nuốt nguyên khí và tinh khí của ông ta.
“Thủy Tổ, Bất Tử Điểu đáng chết kia đã phản bội ông”, nhìn lão già kia, Thần Đế Vĩnh Hằng nói nhẹ tênh, miệng gọi Thủy Tổ, nhưng trong lời nói và giọng điệu lại không có một chút cung kính và sợ hãi, dừng một chút, hắn lại bổ sung,
“Ha ha, xem ra lão già ông cũng đã không còn uy tín như năm
đó…”
“Lần trước cũng là cô ta khiến bổn đế bỏ lỡ cơ hội lấy được Tự Tại Thần Ma Công, lần này lại làm ngược lại với bổn đế, chờ khi bổn đế hấp thu hết tài nguyên sinh mệnh, đầu tiên sẽ dùng cô ta khai đao .
Trong mật thất trống trải vang lên lời nói nhàn nhạt.
“Rào rào!”
Dây xích đen lớn di chuyển, Thủy Tổ trong lời nói của Thần Đế Vĩnh Hằng giống như một con chó. Tứ chi và cổ đều bị khóa lại thật chặt, ông ta muốn nói gì đó, chỉ là vừa mới cử động, mấy dây xích đen liền co rút nhanh chóng, siết chặt đến chết.
Yết hầu lão giả chuyển động, một chữ cũng không nói ra.
“Suýt chút nữa quên mất, nhắc đến đệ tử năm đó ông yêu mến nhất, một người là huynh trưởng Ma Hoàng, người còn lại chính là Bất Tử Điểu kia”, Thần Đế Vĩnh Hẵng không hề có chút cảm xúc, ánh mắt nhàn nhạt từ trên cao nhìn xuống Thủy Tổ: “Đáng tiếc, mắt lão già ông quá kém, một người tính toán chế ngự, một người khác bây giờ không nghe hiệu lệnh của ông”.