Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Trần Bát Hoang, mày cũng xem như là yêu nghiệt trong yêu nghiệt, đáng tiếc, trong người chảy dòng máu nhà họ Trần, nhưng không phải người nhà họ Trần tao”, Trần Phong Hành cười giểu cọt, vừa đáng tiếc lại đáng hận.

Thứ đáng tiếc đó là Trần Đức không thể được ông ta sử dụng.

Thứ đáng hận là hôm nay Trần Bát Hoang đã khiến ông ta mất hết mặt mũi.

Một Vỏ Lượng Tôn,

Đế một tên rác rưởi Lục Trọng Thiên rượt đuổi.

Đốối với nhân vật thượng tầng và cường giả tuyệt thế như bọn họ mà nói, hoàn toàn là chuyện tiếu lâm.

Chí ít có thế bị người ta cười cả vạn năm.

Người cần da, cây cần mặt.

Trần Phong Hành có thế không tức giận sao?

‘Trần Ai”, Trần Phong Hành nói với một trưởng lão gần ông ta nhất: “ông đích thân đi một chuyến đến Vân Tiêu Giới, phải làm thế nào châc ông biết rồi chứ?”

“Tộc trưởng yên tâm”, Trần Ai lạnh lùng nói: “Tôi nhất định sẽ cho mấy con kiến hôi Vân Tiêu Giới kia hướng thụ tốt một chút!”

Trần Ai,

Là người mạnh nhất trong các trưởng lão!

Đã gần đến Vô Lượng Tôn!

Mà dáng vẻ của ông ta không khác gì một người đàn ông trung niên, có thể tưởng tượng ra thiên phú và thực lực mạnh mẽ của ông ta.

“Được”, Trần Phong Hành đùa giỡn nhìn Trần Đức đang bị ông ta xách, lạnh lẽo nói: “Lần này tao xem mày có thế giở trò gì”.

“Một con kiến hôi thôi mà, có thể khiến chúng ta trả giá lớn như vậy mà đã kiêu ngạo rồi”.

“Không sai, đấu với nhà họ Trần chúng ta, não thằng nhóc này nhất định là bị cửa kẹp rồi”.

“Ha ha ha, tao rất mong đợi hình ảnh Vản Tiêu Giới bị hủy diệt truyền tới đấy, nhìn thấy bạn bè và người thân mày chết đi, để xem mày có biếu cảm thế nào”.

“Mọi người cứ chờ xem thôi, Trần Ai tôi ra tay, tuyệt đối không thể sai sót nhầm lằn!”, Trần Ai kiêu căng nói.

Mấy trưởng lão cũng tức giận, bọn họ rất ít khi chửi bậy, lúc này bắt đầu chế giễu Trần Đức, trút ra ác khí trong lòng.

“Ha ha ha ha ha ha…”

Trần Ai vừa dứt lời,

Lại thấy,

Bả vai Trần Đức bằt đầu rung rung, miệng phát ra tiếng cười nhạt lạnh lẽo hơn cả ma quỷ: “Tuyệt đối không thể sai sót nhầm lẫn sao? Trần Bát Hoang tôi sao không tin được vậy?”

Cùng lúc nói chuyện,

Trong cơ thể Trần Đức,

Âm Dương Kinh bằt đầu vận hành nghịch hướng.

Âm Dương Kinh,

Nghịch chuyến!!!

Khi Am Dương Kinh đồng thời dịch chuyến, trên thần thức, chấm đen kia bắt đầu không ngừng không ngừng lan tràn, cho đến khi lẻn mặt lên người Trần Đức thì bắt đầu xuất hiện từng mảng màu đen liên tục lan tràn, giống như có một loại ấn ký, ấn nguyền rủa nào đó, đường vân quỷ dị màu đen từng chút một in sâu vào trong mằt tất cả mọi người.

Màu đen quỷ dị lấm tấm, nhìn giống như không có quy luật, không dấu vết, trên thực tế giống một loại đường vản cố xưa nào đó, cơ thế và mặt Trần Đức đều xuất hiện đường vân màu đen, như có từng đám mây đen khắc trên người anh.

Trên thần thức,

Điếm đen nhỏ,

ừ,

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK