Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giây tiếp theo, cái tay sắp bổ tới của Tà Vô Cương lập tức đứt lìa ngay cổ tay y như bị dao chặt bỏ!

Bàn tay đang bổ tới lập tức rớt xuống đất.

Luồng khí trắng kia vô cùng sắc bén và mạnh mẽ, tốc độ cũng rất nhanh. Bàn tay Tà Vô Cương đã rơi xuống trên mặt đất, nhưng gã vẫn không nhận ra, mà cứ bổ thẳng lên đầu Trần Đức.

Chỉ là.

Nhưng gã nhận ra cánh tay vung lên mà vẫn không có cảm giác đánh trúng như tưởng tượng, còn Trần Bát Hoang vẫn đứng yên sừng sững, hoàn toàn không chút thương tổn.

Lúc này, một cơn đau đớn như kim châm muối xát mới từ chổ tay đứt lìa đâm thẳng vào lòng Tà Vô Cương.

“Oành!”

Đồng thời, chưởng lực từ cánh tay đã đứt kia rơi uống đất, lập tức đất bằng dậy sóng, nơi tiếp xúc với bàn tay đất đá vỡ vụn rào rào, kèm theo tiếng nổ rung trời, một tấc vuông đất bỗng nhiên lõm hẳn xuống.

Có thể thấy một chưởng kia của gã mạnh đến cỡ nào, phải nói là cực mạnh!

Tất cả đều chỉ xảy ra trong vòng chưa đầy ba giây, quá nhanh quá nguy hiểm, Tà Vô Cương cảm nhận được cơn đau cùng cực đến nỗi mồ hôi tuôn như mưa, mặt mày xoắn vặn, ngũ quan dồn lại một cục, dữ tợn vô cùng.

“Á á á!!!!”

Gã rú lên thảm thiết, tiếng rú đứt ruột đứt gan đâm vào màng nhĩ mọi người, cùng với máu chảy đầm đìa, máu thịt bầy nhầy, nhìn mà kinh hãi.

“Cảnh giới hóa khí? Không… Sao… sao có thể?”

Tạ Vô Cương nhớ lại tình cảnh vừa rồi, nhớ lại ánh sáng trắng lóa đó, mí mắt giật liên hồi, tóc gáy dựng đứng, quả thật không thể tin được vào phán đoán của mình.

Trần Đức sải ba bước chân, hệt như tướng nhà trời giáng xuống, đi đến trước mặt Tà Vô Cương, không hề có chút phòng bị nào, anh dùng hết 100% sức mạnh tung một chưởng vô cùng tàn nhẫn, vô cùng độc ác xuống vai gã.

Bốp!

Sức mạnh của Trần Đức, nếu so sánh với Tà Vô Cương thì chính là bẻ vụn, nghiền nát. Hứng trọn chướng lực này, Tà Vô Cương căn bản không chịu nổi, một bên vai vốn lành lặn vô sự hoàn toàn bị hủy hoại, những khớp xương bên trong tan nát như cám dưới chấn động.

Tà Vô Cương quỳ bịch xuống đất.

Hai đầu gối lún hẳn vào lòng đất, xương bánh chè nát bấy.

Cùng lúc đó.

Trong tay Trần Đức, con dao găm một lần nữa xuất hiện, nó gần như biến thành một luồng sáng trắng, hết lần này đến lần khác đâm xuống cơ thể Tà Vô Cương.

“Xoẹt!

“Xoẹt!

“Xoẹt!

Hết nhát này đến nhát khác, trên người Tà Vô Cương nhanh chóng bị đâm thủng mười mấy hai mươi nhát.

Những nhát đâm này chính là để khóc than cho anh em đồng đội!

Cũng là để đau buồn thay người nhà, vơ con của ho!

Mỗi nhát dao đều hiểm hóc cực độ, không hề có nhát nào trí mạng, nhưng hoàn toàn dư sức để gã cảm nhận được đau đớn, đau đớn như thể toàn thân bị quăng vào máy nhồi, trộn, khuấy, đảo.

Anh không hề dừng lại, vẫn đâm không ngừng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK