Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sâc mặt Trần Đức trở nên khó coi, giọng nói lạnh lẽo: “Lão chó già đó, nếu ông ta dám ra tay thật thì Trần Đức này sẽ huyết tẩy tộc Đệ Ngũ!”

Sau đó.

Anh nhấc chân lên.

Chìm vào hư không, lập tức biến mất!

Bắc Hoang.

Tính thời gian thì bây giờ phải là xế chiều rồi, nhưng màu trời vẫn u ám trước sau như một, mây đen phủ kín, bầu trời cũng như sụp xuống chỉ cách đỉnh đầu một chút, cực kỳ khủng bố.

Đảo mắt nhìn lại, mặt đất chất đầy xác người, không có một cái xác nào là đầy đủ, là trọn vẹn, máu thịt và xương trắng chất chồng.

Trong không khí, ngoài mùi máu tanh ra thì cũng chỉ còn mùi máu tanh!

Lọt vào trong tầm mắt, tất cả đều là màu đỏ!

Từng vầng hào quang, đại trận, vũ khí, bùa chú, cuồn cuộn như mưa bay đầy rời, ánh sáng lóe lên, hóa thành tia sáng duy nhất trong màn đêm, ánh sáng giết người!

Võ giá, lỉnh thú, tọa kỵ đều đang chém giết!

Không phải người giết ta thì chính là ta giết người!

Đảy là chiến tranh, là cuộc chiến vô cùng khốc liệt, không thế lùi bước, chỉ cần lùi lại một bước thôi chính là vực sâu vạn trượng.

Bấy giờ, không chỉ là Đông Hoa Môn nữa, mà cả Bắc Hoang đã loạn, chìm vào chiến tranh!

Rất nhiều võ giả tranh thủ cháy nhà hôi của, tranh đoạt tài nguyên trong sự hỗn loạn. Cũng có một số thế lực, tông môn trông thấy sức mạnh của Thánh Nhân xong thì phản chiến, gia nhập vào phe địch!

Thế cục của hoàng triều Vô Cương chẳng còn thấy chút ánh sáng nào!

Có thể nói là chỉ còn một đường chết!

Lấy ít thắng nhiều, thật sự rất rất khó.

Tám trăm ngàn người, đánh với hơn trăm triệu

người.

Kết quả có thể đoán được!

Bấy giờ, binh lính của hoàng triều Vô Cương đã chết và bị thương hai phần ba, chỉ còn khoảng hai, ba trăm ngàn người.

Mà hoàng triều Đại Chu và vương triều Hồn Nguyên vần còn tám, chín trăm ngàn người!

Xác chết chất chồng, máu tươi và tiếng kêu giết vang vọng, từng người ngã xuống, máu tươi chảy dọc.

Trong máu tanh, chí có chiếc thuyền chiến khống lồ kia là sáng sủa nhất, nâng cốc nói cười, cạn chén này đến chén khác.

Bên ngoài con thuyền, núi xác biển máu, máu chảy thành sông, trong thuyền, ca hát nhảy múa, người đẹp như mây, hệt như hai thế giới hoàn toàn tách biệt!

Đệ Ngũ Vệ Đông, Long Hải Thăng, Tổ Trường Không, Tạ Bình, Chu Thiên Nguyên, Thân Đồ Nghĩa ngồi trước bàn tròn, tán gẫu vui vẻ, trên thuyền là hơn trăm người đẹp tuyệt sắc hầu hạ bọn họ.

“Mấy con kiến này chiến đấu lãng phí thời gian quá”.

Tạ Bình cạn một chén rượu, ánh mắt lóe lên vẻ nham hiếm hung ác.

“vẫn nên để lão già này đích thân ra tay, trực tiếp giết chết Chu Long, kết thúc trận chiến này, ý của các vị tthế nào?”

“Tôi không có ý kiến”.

TỐ Trường Không nói, ông ta cũng chỉ là một người đến xem trận chiến này mà thôi, hoàn toàn không bỏ công bỏ sức gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK