Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Truyện hay tương tự: Truyện Siêu Thần Yêu Nghiệt

Đánh giá 5 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!

Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!

Đúng là một đám bảo vệ ‘ôn ào, vì muốn chứng minh thực lực của mình mà thậm chí còn có mấy người đã cởi áo khoe bắp tay rần chắc, cơ thể đầy cơ
bắp nhấp nhô khủng bố.
“Không tệ”.
Diệp Khánh Ngôn không có hứng thú ở đây lãng phí thời gian, sự thật đã cho thấy khi đối mặt với những người này thì cái tên Trần Bát Hoang kia thậm chí còn không dám nói một lời, nghĩ vậy nên cô ấy chỉ nói cho qua chuyện: “ở đây đúng là có rất nhiều người có năng lực, được rồi, tôi sẽ gọi cho ông sau, lúc đó ông lại giới thiệu cho tòi thêm vài người tốt”.
Diệp Khánh Ngôn nói xong liền xoay người rời đi.
“Đợi đã”.
Ngay khi cò ấy xoay người thì đã nghe thấy một giọng nói truyền đến.
Trần Đức chen ra khỏi đám đông.
Khó khăn lắm mới có người chịu tới tìm anh, anh tất nhiên sẽ không để cho người đó rời đi.
“Sao?”, Diệp Khánh Ngôn bất ngờ quay lại nhìn anh.
“Không phải cô muốn tôi thể hiện bản thân sao? Bây giờ tôi sẽ thể hiện cho cô xem”.
“0? Thể hiện thê nào?”, Diệp Khánh Ngôn nhẹ giọng nói.
Trần Đức nhấp một ngụm rượu rồi nhìn sang những vệ sĩ mà Hồng Minh đưa tới, anh nói:
“Thứ cho tôi nói thẳng, đám vệ sĩ ba mươi ngàn, năm mươi ngàn, tám mươi ngàn này… đều là rác rưởi cả, chỉ giỏi hò hào khấu hiệu thòi”.
“Ai dám đánh với tôi một trận không?”
“Hay là tất cả đều muốn xông lên?”
Nói xong thì Trần Đức
dường như có hơi khát cho nên lại uống thêm một ngụm rượu.
Không phải là gã này đã uống nhiều quá rồi đó chứ?
Diệp Khánh Ngôn khẽ cau mày, anh ta dám đắc tội cả chục người cùng một lúc, đây rõ ràng không phải là một cách thể hiện thông minh, xét về hình thể và khí lực thì rõ ràng Trần Bát Hoang không mạnh hơn những người kia, thậm chí còn có thể nói là khá yếu ớt.
Cô ấy đã từng gặp qua những vệ sĩ cao cấp có mức lương một trăm ngàn tệ một tháng, nhưng cũng chưa từng
thấy có ai ăn nói lớn lối như người này.
“Ha ha”.
Hồng Minh mỉm cười, hòm nay được gặp khách hàng lớn, ông ta còn đang lo không có cơ hội đế cho người của mình thế hiện, nhưng bây giờ thì tốt rồi, tự nhiên lại có một bao cát sống tự vác xác đến.
“Ăn nói lớn lối lắm, được rồi, < • * hôm nay chúng ta nhất định phải cho gã này biết thế nào mới là vệ sĩ thật sự. Mọi người, ai muốn bước lên đánh gã này đầu tiên nào?”
“Tỏi!”
Thạch Bình đã muốn thể hiện bản thân từ lâu, Hồng Minh chưa kịp nói xong thì anh ta đã lập tức đứng lên.
Anh ta cởi áo ngoài, để lộ ra cánh tay đầy cơ bắp và cơ ngực giật giật nói: “Nhóc con, dám nói chúng tôi là đồ rác rưởi, cậu cũng gan lắm”.
“Nói nhiều quá, ra tay đi”, Trần Đức cất chai rượu vào rồi nói.
“Tôi cho cậu uống!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK