Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đột nhiên, khuôn mặt lão cứng lại, vẻ mặt dần trờ nên vi diệu, hai mât trợn tròn, miệng há to, chết lặng người, nhìn trân trân về nơi xa không nói nên lời…

ớ đó, Trần Bát Hoang vẫn đứng vững, anh không chết, không những không chết, mà thậm chỉ

còn không có một chút biến đổi, đến một sợi lông cũng không bị tổn hạỉ.

Ngược lại, Liễu Tông Nguyên.

Bàn tay rơi xuống đó của ông ta, không biết từ lúc nào, đã bị bóp méo, biến dạng, trầy da rách thịt, cả bàn tay giống như bị máy xay thịt xay nhuyễn, trông thật đáng sợ.

Lúc này thời gian như ngừng lại, không gian dường như đóng băng, bức tranh đó, đã in sâu vào mắt Ngụy Vô Minh, đồng thời cũng ỉn sâu vào mắt các trường lão, cũng như các giáo viên hướng dẫn, đệ tử của Vô Song môn, trong đầu ai cũng ong ong.

“Tay của ông đặt trên đầu tôi, tôi rất không thoải mái, bỏ nó xuống!”

Cùng lúc đó, Trần Bát Hoang khẽ ngẩng đầu nhìn chằm chằm Liều Tông Nguyên, đôi mắt thâm sâu không nhìn ra được bất kỳ cẩm xúc gì.

Liều Tông Nguyên sững sờ, đồng tử run lên, không thể tường tượng nối nhìn chằm chằm Trân Đức không bị chút tổn hại nào.

Năm nay, ông ta bốn trăm mười ba tuổi, đã bốn trăm mười ba năm nay, ông ta chưa từng bị đánh bại!

Ngay cả hai người canh giữ khác của Côn Luân Hư là Lâu Vạn Xuân và Tư Mã ôn hợp sức lại, cũng không phải là đối thủ của ông ta.

Sức mạnh của ông ta đủ để quét sạch mọi thứ, coi khinh tất cả, ở trong mắt ông ta, Trần Bát Hoang chỉ là một con châu chấu có thể giẫm chết đập chết bất cứ lúc nào!

Nhưng, thế nào cũng không nghĩ tới, ông ta vậy mà lại không thể phá vỡ phòng ngự của Trần Đức?!

Một chưởng hung dữ mạnh mẽ cuồn cuộn đủ để phá vỡ không gian, khiến hư không xuất hiện hòn loạn, nhưng đến phòng ngự của Trần Bát Hoang cũng không bị phá vỡ!

Không thể nào! Ngoài ý muốn, chắc chăn là ngoài ý muốn!

Hai mắt Liều Tông Nguyên dữ tợn, phản ứng theo bản năng, linh lực hội tụ trong lòng bàn tay, trực tiếp sử dụng võ kỹ!

“Ầm ầm!”

Trong khoảnh khắc đó, trời đất cuồn cuộn, ông ta như đánh động sấm sét, trẽn trời không một gợn mảy bồng một tiếng sét cực lớn vang lên, chỉ thấy toàn bộ bàn tay của ông ta biến thành màu đen, một màu đen kịt, sau đó một chưởng rơi xuống!

Lúc này, sức mạnh cực lớn, mạnh gấp hàng trăm Tân so với lúc trước, thậm chí là một ngàn lần!

Bàn tay giơ thắng lên, lại điên cuồng tích lũy linh lực, hướng xuống ngực Trần Bát Hoang!

Có thế thấy rõ, nơi bàn tay đen ngòm của ông ta quét qua đều mang theo từng trận hỗn loạn, trên bầu trời, bởi vì một bàn tay này của ông ta, mây trắng giống như bị ảnh hưởng, hội tụ lại thành một vòng xoáy cực lớn, bao phủ cầ bầu trời.

Chỉ có điều, lần này không còn suôn sẻ, không gặp trở ngại gì như trước.

Bởi vì, Trần Đức đã hành động!

Anh thoải mái nhẹ nhàng nhấc tay, tốc độ còn nhanh hơn Liễu Tông Nguyên, tuy đi sau nhưng lại về trước, nắm lẩy cố tay của ông ta.

Sau đó, tất cả linh lực, sức mạnh của Liêu Tông Nguyên đột nhiên ngưng kết, rồi tiêu tán, giống như bị nắm lấy vị trí hiếm yếu, mặc dù có sức, nhưng hoàn toàn không có cách nào thi triển ra được!

Năm ngón tay của Trần Đức kẹp lấy giống như kìm sắt, rõ ràng có sức mạnh hàng trăm tỷ tấn, nhưng trước mặt Trần Đức, Liêu Tông Nguyên giống như trẻ sơ sinh, thật yếu ớt, không có sức.

“Tôi đã nói, bỏ tay của ông ra, ông đã không nghe, vậy thL.cánh tay này của ông, tôi sẽ lấy!”,

đúng vào lúc này, Trần Đức lại lần nữa lên tiếng, giọng điệu nhàn nhạt, vô cùng bình tĩnh.

Vừa dứt lời.

“Phù!”

Tay của Liễu Tông Nguyên đã bị gãy!

Cùng với toàn bộ cánh tay bị vặn gãy, kinh mạch cùng máu thịt, xương cốt đều rơi xuống!

“A a a a a !!!!”

Cùng lúc đó, một tiếng hét còn thảm thiết hơn cả tiếng lợn bị chọc tiết vang lên khắp Vô Song môn, tiếng hét ác liệt đó, như quỷ khóc sói gào, vô cùng thê thảm.

Nước sông Tây Lưu không còn ngưng kết nữa, trong nháy mắt khôi phục lại bình thường.

Áp lực trên người của hàng ngàn người Vô Song môn bổng chốc tan biến.

Chỉ là, bọn họ vẫn quỳ, cứ quỳ như vậy trên mặt nước mỏng manh, quên cả đứng dậy, nhìn chằm chằm vào Liễu Tông Nguyên đang la hét thảm thiết, đau đớn, dữ tợn, khuôn mặt nhăn nhó!

Một lần nữa, Trần Bát Hoang hoàn toàn lặt đổ,

đổi mới tam quan của bọn họ, trong lòng mọi người sớm đã kinh hoàng đến mức không thể kinh hoàng hơn, não bọn họ gần như bị ngân mạch, mất đi năng lực suy nghĩ.

Giữa trời đất, ngoài tiếng hét thảm thiết của Liều Tông Nguyên, không có bất kỳ một âm thanh nào khác.

Tiếng hét xuyên thủng màng nhĩ, khiến da đầu tê dại phát ra từ cổ họng Liều Tông Nguyên, ông ta là người canh giữ mạnh nhất nhưng lúc này…lại cuộn mình trên mặt nước như con tôm khô, trên khuôn mặt đầy đau đớn, dưới người ông ta, một mảng nước sông bị nhuộm đỏ, máu tanh nhìn đến chói mắt.

Ngay sau đó, Trần Đức nhấc chân đá mạnh lên người Liều Tông Nguyên, Liễu Tông Nguyên đã bị đá văng lên khỏi mặt nước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK