Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

ít nhất, tạm thời anh vẫn chưa phát hiện ra có tác dụng gì, hơn nữa, thần thức của anh quá yếu, nhỏ bé, một khi bị lộ ra ngoài, cho dù là một địa tôn giả cũng có thể giết anh ra bã!

“Vô dụng? Thế mà anh lại nói không tác dụng?”

Linh Lung hận không thế tát Trần Bát Hoang

một cái, hận rèn sắt không thành thép nói:

“Anh biết không? Thần thức tách khỏi cơ thể và không thế tách khỏi cơ thế hoàn toàn là hai khái niệm, khác biệt giống như một thanh kiếm tuốt ra khỏi vỏ, và một thanh kiếm không thể tuốt ra khỏi

vỏ”.

“Thanh kiếm ra khỏi vỏ có thể giết kẻ địch, còn thanh kiếm không thể ra khỏi vỏ lại chỉ có thể dùng vỏ kiếm, có thể đánh thương người khác, nhưng không thế giết người!”

“Nói một cách đơn giản”.

“Trước đây, anh chỉ có thể dùng võ kỹ thần hồn như Vạn Tự Thiên Âm làm kẻ địch chấn thương, nhưng thực sự muốn giết người, phải dựa vào linh khí, cảnh giới, thực lực… của anh”.

“Sau đó, anh có thế trực tiếp tiến vào thức hải của kẻ địch, tạo ra sát thương chí mạng đối với thần thức!”

‘Hiểu chưa?”

Linh Lung cố kiên nhẫn, giải thích hết một lần cho Trần Đức, đồng thời cũng cảm thấy đau đầu với dáng vẻ thiếu hiếu biết của Trân Đức.

“Được rồi, nhưng…”

Trần Đức còn muốn nói gì, nhưng Linh Lung như đã biết suy nghĩ của anh, liền cắt ngang nói:

“Nhưng gì mà nhưng, anh muốn nói thần thức quá nhỏ yếu, một đòn tùy tiện của người khác cũng có thế giết chết anh phải không?”

“Anh bị ngốc à? Không thể coi nó làm ám khí, trực tiếp tiến vào thức hải của đối phương trong lúc bất ngờ không đề phòng à, như vậy anh đã có thể giết được võ giả thiên tôn ngũ trọng trở xuống rồi!”

Trần Đức ngẩn người!

Thiên tôn ngũ trọng!

Thần thức tách khỏi cơ thể và không thể tách khỏi cơ thể có sự khác biệt lớn đến mức đó sao?

Anh có chút chấn hãi, kinh ngạc.

Thực sự khó mà tưởng tượng, luồng năng lượng bảy sắc đó lại mang đến cho anh lợi ích lớn đến vậy.

“Sau này, lại có them một con át chủ bài…”, ánh mẳt Trần Đức hừng hực, vô cùng hưng phấn!

Dù thế nào anh cũng không ngờ trẽn đỉnh của tháp Linh Thú lại có lợi ích như vậy!

“Đừng vội mừng, điều khiến anh hưng phần còn ở phía sau, anh nhìn về phía trước đi…”, Linh Lung nhìn dáng vẻ chẳng có tiền đồ của Trần Đức, có chút sầu nẫo.

Thiếu hiếu biết, thật thiếu hiểu biết.

“Phía trước?”

Trần Đức ngước mât nhìn về phía trước theo bản năng, vừa nhìn mới phát hiện, trung tâm mật thất phong cấm này lại có một cái cây!

Cành lá xum xuê, ánh sáng tím như lưu ly, không cao, cũng chỉ khoảng một mét bốn mưoi đến một mét năm mươi, từng chiếc lá cây tựa như sao sáng trong bầu trời đêm, tỏa ra ánh sáng tím rạng rỡ.

Điều quỷ dị là cành cây, từng chiếc cành nối tiếp, đan xen, hội tụ với nhau, giống như lòng bàn tay đang nâng đỡ, một đôi đồng tử đang yên tĩnh nằm ở chính giữa!

Đúng thế!

Là đồng tử, đồng tử trong suốt màu tím yêu dị.

Trần Đức chỉ nhìn nó một cái!

Trong tích tắc, đồng tử màu tìm tỏa hào quang rực rỡ, trực tiếp xông vào trong đôi mắt của Trần Đức.

Lập tức, Trần Đức chỉ cảm thấy một cơn đau nhức không thế chịu được nổi lẽn, cuốn trôi đôi mắt thức hải, và cả thần thức!

“A!”

Kiên nghị nhưTrần Đức, lúc này, cũng phải phát ra tiếng thét, điên cuồng, đau đớn…

Quá đau đớn!

Thức hải của anh như bị hàng ngàn hàng vạn cái búa khổng lồ đập nện, đồng tử của anh như bị hàng ngàn hàng vạn con kiến cân xé, lại giống như bị vô số kim châm đâm xuống…

Đó là nỗi đau đến từ nơi sâu trong linh hồn!

‘A!’

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK