Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhắc tới Lăng Nhất Hải, khóe miệng Vương Mâu nhếch lên nụ cười kiêu ngạo: “Hai năm trước, trong bí cảnh Vân Sơn, tôi và cậu Lăng ở cùng nhau một khoảng thời gian, không ngờ lần này anh ta lại đích thân đến đảo Khốn Long, nếu như có cơ hội gặp anh ta, tôi sẽ giới thiệu cho Tử Huyên, còn có cả chú Lảm biết!”

“Ha ha, tốt, Vương Mâu, quả nhiên tôi không nhìn nhầm cậu, được lầm, cậu đừng nói chuyện với tôi ở đây nữa, đến bên cạnh Tử Huyên đi”.

Lâm Đỏng Nhạc mặt đầy vui sướng, có thể quen biết Lãng Nhất Hải, không chỉ có thế đảm bảo an toàn ở trong đảo Khốn Long, nếu rời khỏi đảo, nhà họ Lâm qua lại thân thiết với Phiêu Diếu tông, vậy tuyệt đối sẽ là một chuyện rất tốt.

“Tử Huyên, cháu cũng đừng ngồi trên thú Huyết Ngân nữa, xuống giao lưu với Vương Mâu chút đi”.

Lảm Tử Huyên làm như không nghe thấy, cô ta nhắm hai mắt, giống như không nghe.

“Có thế Tử Huyên mệt rồi, cứ đế cô ấy ngủ một chút đi”.

Lần này, mặc dù ánh mầt Vương Mâu thoáng qua vài phần không hài lòng, nhưng ngoài miệng lại không nói gì.

Sau khoảng bốn năm phút,

Trẽn thú Huyết Ngân, đôi mắt trong veo của Lâm Tử Huyên bỗng nhiên mở ra.

Vương Mâu, Lâm Đông Nhạc, bao gồm cả Trần Đức đều nổi lên vài phần tinh thần.

Đến vực Thiếm Điện rồi!

Ở phía trước,

Có vách đá bên ngoài, trên vách đá không có cây cối, không có cỏ dại, quái thạch đủ hình thù lờm chởm, giống như tia chớp, mà đối diện với vách đá, bụi than mù mịt, cho dù mỏi người tới đây đều là cường giả, tu sĩ, ngay cả mấy người đôi mắt đặc biệt cũng không thế nhìn thấu bờ bên kia.

Bên vực Thiểm Điện đã có bóng người đông đúc, rất nhiều người đang nhìn về phía xa, dường như muốn nhìn ra kết quả gì đó.

Lâm Tử Huyên nhảy xuống từ trên thú Huyết Ngân, trong lòng bàn tay lóe lên một vật thể hình cầu hào quang lóe sáng, thú Huyết Ngân nhanh chóng bị hút vào trong đó.

Thủ đoạn như vậy khiến Trần Đức rất kinh ngạc.

‘Thứ đó tên là phòng lỉnh thú, bên trong chứa càn khôn, chuyên thu nạp các loại vật cưỡi và thú cưng”.

La Văn Sơn nhìn thấy dáng vẻ của Trần Đức, ỏng ta giải thích: “Nhưng giá phòng linh thú cũng khá đắt tiền, thấp nhất cũng cần hai trăm ngàn cản nguyên thạch”.

“Thì ra là như vậy”.

Trần Đức âm thầm cảm khái, không hổ danh là Đại Thiên Thế Giới, thứ đồ cổ quái gì cũng có.

Rất nhanh đã đến gần vực Thiểm Điện.

Trước tiên,

Trần Đức đã thấy vực Thiếm Điện không nhìn rõ bờ bên kia, một tòa cung điện cao sừng sững giống như từng ngọn núi lớn nối tiếp nhau, quanh co chập chùng, rất mênh mỏng, tọa lạc trong sương mù giống như ảo ảnh.

“Thiên cung!’

Hai chữ cổ lớn, tràn đầy đạo vận, lưu chuyển vô số quy tắc đại đạo, khắc trên một bia đá cao đến trăm trượng, bia đá đố xuống đất, mặc dù đổ nát, nhưng uy thế vẫn còn, tương đối khiếp người.

Nhìn thấy cảnh này, Trần Đức lòng sinh gợn sóng.

Toàn bộ diện tích thiên cung quả thật quá rộng lớn, vừa nhìn liền không thấy cuối, mặc dù đập vào mắt là phế tích và hài cốt khắp nơi, nhưng vẻ rộng lớn bát ngát vẫn cho anh cảm giác chấn động và kinh hãi.

“Long Vương kia biến mất ở đây sao?”

Trần Đức lấm bẩm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK