“Trần Bát Hoang, anh có đồng ý không?”, hắn không có hỏi Âu Dã Thanh Vũ, mà là nhìn về phía Trần Đức.
“Không…”, Trần Đức không chút suy nghĩ đáp.
Anh đang rất cần một cái đỉnh để luyện thuốc, mà Kỳ Hàn cũng đang cần một thanh trọng kiếm mới. Thanh kiếm do Vân Huyền Thương Không để lại quá nhẹ và nhỏ, không thích hợp với anh ta.
Thế nên, sao anh có thể đồng ý được?
Huống chi, dù anh đồng ý thì Âu Dã Thanh Vũ cũng không muốn có một tên kiêu ngạo, tự phụ, mắc bệnh tuổi dậy thì, thậm chí có thể nói là ngu ngốc làm bảo vệ.
“Không đồng ý? Anh…”
“Ầm!”
Cao Viễn vừa định nói chuyện thì bỗng nhiên có một tiếng nổ vang lên, một bóng người bay ngược từ xa lại, ngã xuống trước mặt họ.
Người đó là Kỳ Hàn!
Cùng lúc đó, sắc mặt của Trần Đức, Âu Dã Thanh Vũ cũng lập tức thay đổi, nhìn về đằng xa.
Một người có hàng mày nhỏ, mũi tẹt bước đến từ xa. Ban nãy, Trần Đức cũng có thấy ông ta đi về phía này, nhưng không ngờ đối phương lại chẳng nói chẳng rằng trực tiếp ra tay.
Thậm chí, Kỳ Hàn còn chưa kịp rút kiếm.
“Không sao chứ?”, Trần Đức đỡ Kỳ Hàn dậy, cau mày hỏi.
“Không sao, ông ta không có ra tay nặng”, Kỳ Hàn lắc đầu.
Mà lúc này, người đàn ông trung niên kia cũng bước tới, đảo mắt nhìn Âu Dã Thanh Vũ và Cao Viễn, trực tiếp làm lơ Trần Đức hỏi: “Con chó này hình như đang chặn đường, không ngại tôi dạy bảo chút chứ?”
Vẻ mặt Cao Viễn cực kỳ khó coi, nhưng cũng không nói chuyện. Kỳ Hàn không phải người của hắn, có dạy hay không cũng chẳng liên quan đến mình. Huống chi, hắn đã sớm khó chịu với cái vẻ lạnh lùng kia của Kỳ Hàn.
“Ồng là ai?”, mặt mày Âu Dã Thanh Vũ lạnh lùng hỏi, cô ta cũng không biết người trước mặt là ai.
Mà Trần Đức cũng nheo mắt, có chút tức giận, chuẩn bị ra tay.
“Tôi là ai không quan trọng, chỉ là một kẻ tôi tớ mà thôi. Cô chỉ cần biết là cậu chủ nhà tôi đến Ninh An du lịch, tiện thể ăn sinh nhật. Đang uống rượu, hát karaoke thì mất mạng, nên tôi xuống dưới xem sao”.
“Không ngờ lại có người cố tình chặn mạng ớ nơi này, cậu ấy vốn rất bực, bảo tôi giết luôn, có điều…”
“Biết là cô Âu Dã ở đây, thế nên mời cô lên hát rồi nhảy mấy bài, uống vài chén với cậu ấy thì cậu ấy sẽ bỏ qua chuyện này”, người đàn ông trung niên kia bình tĩnh tự tin nói.
“Mẹ, mụ nội nó cậu chủ nhà ông là ai? Là cọng hành nào? Mà dám bảo Thanh Vũ đi nhảy?”, Cao Viễn lập tức nổi giận, nắm lấy áo của người đàn ông trung niên, làm bộ tính ra tay.
“Cậu chủ nhà tôi họ Lữ, tên Đông
Dã”.
Người đàn ông trung niên kia vẫn không nhúc nhích, mặc kệ Cao Viễn càn rỡ, cười khẩy nói: “Nếu có gan thì cậu đụng vào tôi một cái thử xem”.
Lữ Đông Dã?
Cao Viễn, Âu Dã Thanh Vũ và Kỳ Hàn vừa nghe đến tên này, vẻ mặt lập tức thay đổi.
Một người bổng chốc hiện lên trong đầu họ.
Cao Viễn vẫn muốn xác định xem có phải người mà trong đầu mình nghĩ đến hay không, bèn mở miệng hỏi: “Là Lữ Đông Dã của nhà họ Lữ xếp thứ 8 trên bảng Ngọa Long ở Nguyệt Lạc ư?”
“Đúng thế!”, người đàn ông trung niên gật đầu.
Thoáng chốc, sắc mặt Cao Viễn lập tức trở nên hết sức khó coi.