Phạm Văn Ngang dẫn theo sáu người.
Thánh Thiên Cương dẫn theo năm người.
Và với một Tần Ninh nữa.
Mười bốn người bước vào tầng thứ hai.
Vừa tiến vào tầng hai, Tần Ninh đã ngửi được mùi máu tươi tanh tưởi thoang thoảng, thật khiến người ta thấy buồn nôn.
Nên biết một điều rằng ở đây đều là Huyền Tiên và Cửu Thiên Huyền Tiên, những mùi hương kinh khủng bình thường cũng không có khả năng khiến bọn họ cảm thấy khó chịu.
Quan sát thật kỹ, khu vực trong tầng thứ hai rất âm u tăm tối, khắp bốn phía đều chất đầy xương cốt.
Trong đống hài cốt ấy, có cái ngoài còn dính máu thịt nát bét, có cái lại mục nát như có thể vỡ vụn bất cứ lúc nào.
Thánh Thiên Cương quan sát bốn phía, năm người cạnh hắn ta lần lượt tản ra đi điều tra đám hài cốt ấy một cách cẩn thận.
“Đại nhân, có cái là vừa chết, có cái lại giống như chết mấy vạn năm rồi”, Thánh Thiên Cương bèn nói: “Vân Tử Diệp, ta biết ngươi đang ở ngay đây quan sát chúng ta”.
“Cái tháp này không ngăn được bọn ta đâu, ngươi trốn vào trong tháp này có thể trốn được nhất thời, không thể trốn được cả đời”.
Giọng nói của Thánh Thiên Cương quanh quẩn khắp tháp.
“Sư huynh Thiên Cương à, ngươi vẫn giống hệt năm xưa, nói đúng còn nói to!”
Giọng nói âm u của Vân Tử Diệp vang lên, hắn ta cười nhạo nói: “Sư huynh Thiên Cương à, nếu muốn giết ta thì leo lên đỉnh tháp rồi nói sau, trên chuyến hành trình ấy, ta thấy ngươi sẽ chết không chỗ chôn đấy”.
Thánh Thiên Cương nắm chặt la bàn, sự đau đớn xen lẫn phẫn nộ thoáng hiện lên trong mắt hắn ta.
Vân Tử Diệp này không phải là sư đệ Vân Tử Diệp của hắn ta nữa mà là kẻ thù đã giết sư đệ hắn ta rồi chiếm luôn thân xác ấy.
“Để ta xem các ngươi vượt qua tầng thứ hai như thế nào!”
Vân Tử Diệp cười nhạo bọn họ mà vẫn không quên Tần Ninh.
“Tần Ninh, thể xác của tên Vân Tử Diệp này ta dùng phát ngán rồi, nên lần này, thân thể của ngươi, ta chốt rồi đấy!”
Rồi giọng nói của Vân Tử Diệp biến mất.
Lúc này, tay Thánh Thiên Cương nắm chặt la bàn, mạch máu trên mặt run lên.
Không khó thể nhận ra sự phẫn nộ tột cùng trong lòng hắn ta ngay lúc này.
Nhưng ngay khi ấy.
Trong tầng thứ hai truyền tới tiếng gió thét gào.
Chỉ một thoáng, trong tròng mắt của từng bộ hài cốt dính trên tường kia bất chợt xuất những đốm sáng có màu đỏ, có màu xanh biếc, có màu lam.
Ngay sau đó, trong miệng từng bộ hài cốt ấy phát ra những âm thanh chói tai, rồi đồng loạt nhào về phía mười mấy người bọn họ.
Hai người Phạm Văn Ngang đứng trước đội ngũ, hai tay quay cuồng, tiên khí cuộn trào.
Rầm rầm rầm... từng bộ hài cốt vỡ vụn ra.