Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu (Tần Ninh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ôn Hiến Chi nói rồi lại nằm xuống.

"Sao ngươi lại nằm xuống?

Đi mau lên!"

"Không phải ngươi nói mặt trời lên cao sao?

Bây giờ vẫn còn sớm mà!"

"Ngươi chuẩn bị sớm mới chứng tỏ được tấm lòng".

Ôn Hiến Chi nghe thấy lời này liền gãi đầu một cái nói: "Cũng đúng, vậy ta sẽ đi ngay".

Bóng người của Ôn Hiến Chi biến mất nhanh như chớp.

Phệ Thiên Giảo thì thoải mái nhàn nhã nằm trên cành cây, đắc ý nhắm hai mắt lại, nói thầm: "Tên ngốc này đúng là biết tìm chỗ ngủ, ngủ ở đây thoải mái thật đấy, cũng không uổng công ta ba hoa chích chòe...", một đêm không có chuyện gì xảy ra.

Ngày hôm sau khi mặt trời lên cao, Tần Ninh đi ra từ trong nhà tranh, hơi có vẻ mỏi mệt duỗi lưng một cái.

Mà giờ phút này, một con chó xuất hiện trong sơn cốc.

"Các ngươi tới đây hết đi".

Phệ Thiên Giảo ra vẻ ta đây đi đầu tiên, nhìn về phía Tần Ninh, khẽ cười nói: "Tần gia tỉnh rồi, đây là cơm trưa chuẩn bị cho người, người vất vả rồi".

Tần Ninh liếc qua.

Khá lắm! Mẹ nó toàn là đồ bổ quý giá.

"Cái đầu chó của ngươi mà cũng có thể nghĩ tới những thứ này ư?"

Tần Ninh thản nhiên nói.

"Ôn Hiến Chi đâu?"

Phệ Thiên Giảo sững sờ, lập tức nói: "Các ngươi có nhìn thấy Ôn Hiến Chi đâu không?"

Một người trong đó mở miệng: "Đang ngủ ở ngoài sơn cốc kìa!"

Nghe thấy lời này, Tần Ninh liền nhấc chân đi ra bên ngoài Cuồng cốc, quả nhiên thấy Ôn Hiến Chi đang nằm chổng vó, ngáy o o trên một bia đá.

"Dậy đi, đồ ngốc".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK