Giờ phút này, trên không trung, Khương Vân Tùng bị những đòn tấn công của Vạn Vinh làm cho tháo chạy liên tục, ánh sáng màu vàng quanh thân cũng trở nên ảm đạm, còn suýt chút nữa đã hộc máu.
Thế nhưng một kẻ đã trở thành thi khôi như ông ta thì làm gì hộc máu được.
Khương Thái Bạch cũng không tốt hơn Khương Vân Tùng là bao, bị Khuất Dương Tử đánh gãy không biết bao nhiêu khúc xương, máu tươi nhuộm đỏ cả bào phục.
"Tránh ra!"
Tần Ninh bay lên trời, quát: "Giao hai người này cho ta!"
Khương Thái Bạch ngạc nhiên nhắc nhở: "Đó là Kim Tiên mà Tần Ninh!"
"Nói thừa, ta biết chứ!"
Tần Ninh tức giận quát.
Bị hắn quát thẳng vào mặt, Khương Thái Bạch bực bội lùi về.
Khương Vân Tùng cũng đáp xuống.
Lúc này, Khương Thái Bạch nhìn về phía tỷ tỷ của mình, không khỏi hỏi: "Tỷ tỷ, Tần Ninh làm sao đây?"
Chưa đợi Khương Thái Vi trả lời, Khương Thái Bạch đã hướng mắt sang Kỳ Tư Hàn, cúi đầu, quỳ xuống, cung kính nói: "Tư Hàn thúc".
Người đầu tiên trong suốt cuộc đời hai chị em phải cảm ơn không phải Tần Ninh năm xưa, mà là vị Kỳ Tư Hàn trước mắt! "Ngươi là..." "Tư Hàn thúc, con là Thái Bạch đây ạ".
Khương Thái Bạch khó nén sự mừng rỡ, vui vẻ nói: "Người còn sống, thật tốt quá!"
Nhìn hai tỷ đệ, Kỳ Tư Hàn thở dài: "Ban đầu hai đứa còn nhỏ bé tí, sau đó thì lớn lên cũng vẫn còn trẻ con, mới ba bốn vạn năm trôi qua mà hai đứa đã ra nông nỗi này rồi...", ở bên này, ba người ôn chuyện với nhau.
Một bên khác, Tần Ninh gọi Khương Vân Tùng về,
Thấy người Khương Vân Tùng chằng chịt vết thương trông cực kỳ thê thảm, Tần Ninh bật cười: "Hai lão yêu quái này cũng cừ đấy".
Khương Vân Tùng hừ lạnh một tiếng, không trả lời.
Tần Ninh nhìn hai người Vạn Vinh và Khuất Dương Tử.
Mặc dù cả hai đều tỏa ra ánh vàng lấp lánh nhưng toàn bộ cơ thể Vạn Vinh đều tràn ngập sát khí hung dữ chảy thành dòng.
Còn Khuất Dương Tử thì cho người ta cảm giác âm u, lạnh lẽo, đáng sợ như hố dưới lòng đất.
Khí tức âm u tỏa ra từ hai người là hai sắc thái khác nhau hoàn toàn.
Vạn Vinh cười khẩy: "Ngươi là kẻ muốn tiêu diệt Tử Phủ ta đấy à?"
"Không được!"
Nghe thấy câu này, Khuất Dương Tử trầm giọng lạnh lùng nói.
Dù hai người họ đã mất đi lý trí nhưng sự trung thành đối với Tử Phủ vẫn khắc sâu vào tận xương tủy.
Tần Ninh quan sát hai người, bật cười: "Ta thật sự không đành lòng để hai vị đại năng Kim Tiên chết uổng thế này".
"Chi bằng các ngươi đi theo ta, làm tôi tớ của ta nhé?"
Nghe thấy câu này, võ giả cả thế lực đại bá chủ quanh đây hoàn toàn suy sụp.