Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu (Tần Ninh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nhưng mà ở độ tuổi này đã đạt đến cảnh giới Thiên Nguyên cũng quá kinh khủng rồi?”

Đám người lúc này bàn tán xôn xao.

Hai mươi tuổi đạt đến cảnh giới Thiên Võ thì cũng đã được coi là thiên tài rồi, giống như Vương Thiên Trạch đạt đến cảnh giới lục biến, Thiên Võ thất biến đã có thể xưng là tuyệt thiên tài rồi.

Thế nhưng ở độ tuổi này mà đạt đến cảnh giới Thiên Nguyên!

Thì hoàn toàn chính là quái vật!

“Được, được lắm, tông chủ chỉ biết trốn dưới tà váy của nữ nhân, thật đúng là thú vị!”, Vương Thanh Trạch cười nhạo một tiếng, vẻ mặt tràn ngập khinh thường.

“Ngươi thật sự muốn ta ra tay đánh với ngươi một trận sao?”, Tần Ninh nhìn Vương Thanh Trạch, nhếch miệng cười nói: “Nếu như ta ra tay thì ngươi không chỉ phụt máu đơn giản nhe thế đâu, mà chính là... chết ngay trước cửa vào Thiên Thận Cung!”

“Ngươi!”

Vương Thanh Trạch vừa định ra tay, đột nhiên một người mặc đồ đen đứng đằng sau kéo hắn ta một cái.

Vẻ mặt của Vương Thanh Trạch lập tức trở nên cứng đờ, nhìn về phía Tần Ninh hung hăng nói: “Tiểu tử, đi vào bên trong Thiên Thận Cung nhớ cẩn thận một chút, đừng để ta gặp được ngươi!”

Hừ một tiếng, Vương Thanh Trạch dẫn người rời đi.

“Ngươi thật đúng là không an phận!”

Lâm Vi Vũ nhìn Tần Ninh, sau đó ngồi xuống, dáng người uyển chuyển cùng mùi hương thoang thoảng tập kích người khác khiến khung cảnh bỗng sống động hẳn lên.

“Ta cũng không trêu chọc bọn chúng...”

Tần Ninh nhìn về phía Lâm Vi Vũ nói: “Thiên Thận Cung vô cùng nguy hiểm, tốt nhất là ngươi đừng đi!”

“Ngươi có thể đi, tại sao ta lại không thể?”

“Ngược lại ta khuyên ngươi, để ý những người xung quanh này một chút, đại khái mười người vào thì chỉ còn một người có thể đi ra ngoài được thôi!”, Tần Ninh lạnh nhạt nói: “Bản thân ngươi nên cân nhắc!”

Lâm Vi Vũ nhếch miệng cười cười, nói: “Coi như ngươi vẫn còn có chút lương tâm, ngươi yên tâm đi, ta không vào nhưng mà ta đến để chuyển lời giúp phụ thân”.

“Lời gì?”

“Ngươi có biết ở bên trong Thiên Thận Cung có một nơi gọi là Mặc Cốc không?”

“Ừm, biết!”

Nghe thấy câu trả lời khẳng định của Tần Ninh, Lâm Vi Vũ hơi giật mình, hai mắt mở to kinh ngạc nhìn Tần Ninh nói: “Quả nhiên ngươi thật sự biết, phụ thân ta đã đoán đúng”.

“Nếu như ngươi đã biết vậy thì ta cũng không vòng vo nữa”.

Lâm Vi Vũ cười nói: “Phụ thân ta nói bên trong Mặc Cốc có Chuyển Linh Thạch, ông ấy muốn ngươi lấy về cho ông ấy một ít. . .”

“Ồ? Xem ra Lâm Thiên Nhai chuẩn bị đột phá tiếp nhỉ?”

“Sao ngươi biết?”

“Chuyển Linh Thạch có thể đảo ngược cách di chuyển của linh khí, phụ thân ngươi muốn nghịch chuyển linh khí của bản thân để tạo đột phá đúng không?”


Lâm Vi Vũ nhìn Tần Ninh, lắc đầu nói: “Ngươi và phụ thân của ta đều là hồ ly, ông ấy là lão hồ ly, còn ngươi là tiểu hồ ly, dù sao thì ta cũng chỉ truyền lại lời thôi”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK