Nhà ngươi không có ai chết nên ngươi mới có thể nói những lời đó một cách thản nhiên như vậy.
Tuy nhiên, bọn họ đều biết rằng, Tần Ninh giết nhiều người thế này liệu có phạm quy không?
Không!
Đều hợp lệ cả!
Sở dĩ Đại Đế Tôn, Chí Cao Đế Tôn của bất kỳ phe nào cũng không được nhúng tay vào cấm địa mà ngũ đại bá chủ đã chọn ra, là vì khiến đệ tử cảnh giới Tiểu Đế Tôn, Tiểu Thần Tôn được trải nghiệm sự rèn giũa và tranh đấu tàn khốc nhất.
Chẳng qua trước đây toàn là thành phần thiên tài cảnh giới Đại Thần Tôn, Tiểu Đế Tôn sơ kỳ chết, còn các thiên tài hàng đầu không chết nên ngũ đại bá chủ mới chấp nhận.
Nhưng lần này, tổn thất quá nặng nề khiến các vị cường giả đứng đầu khó lòng chịu để yên.
Tuy nhiên, Dịch Hàn Ngọc nói không sai.
Đã là huấn luyện thì đồng nghĩa với chém giết!
"Tiến hành cuộc tỉ thí tiếp theo đi, thống kê số điểm của từng đệ tử, làm thành một bảng xếp hạng rồi tiến hành cuộc chiến thứ hạng".
Dịch Hàn Ngọc lại lên tiếng: "Ý của mọi người thế nào?"
Câu vừa dứt, mấy người đều không mở miệng nói gì.
Còn nói gì được nữa đây?
Đà La Khôn hừ lạnh: "Giờ mà còn tỉ thí gì nữa? Còn ai có thể làm đối thủ của tên Tần Ninh kia chứ?"
Thánh Vô Khuyết hờ hững đáp: "Cái này thì chưa chắc, Mạc Thành Phong và Dương Hướng vẫn chưa xuất hiện mà..."
Nghe thấy câu này, Đà La Khôn trừng mắt nhìn hắn ta từ xa. Tên khốn kiếp này cố tình đúng không?
Đến tận bây giờ vẫn không tìm ra hai người Mạc Thành Phong và Dương Hướng, nhiều khả năng đã chết trong cấm địa, nguy cơ rất lớn là đã bị Tần Ninh giết.
Dịch Hàn Ngọc nói tiếp: "Nếu chư vị không có ý kiến nào khác thì bắt đầu cuộc tỉ thí thứ hai, cuộc chiến thứ hạng thôi".
Vừa nói xong, hắn ta vung tay lên.
Trong giây lát, một tòa võ trường cùng với những cây cột đá xung quanh bay lên giữa năm ngọn tháp.
Nhiều đệ tử đều ngóng nhìn nó.
Ngay sau đó, một giọng nói cất lên.
"Chư vị đã trải qua sự khắc nghiệt của vòng sơ tuyển, có lẽ đã hiểu cuộc tranh tài trong vực là dịp để các thiên kiêu va chạm với nhau, là trận chiến vào sinh ra tử".