Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu (Tần Ninh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Hừ, cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga thôi!”

Lục Sơn Triết hừ lạnh nói: “Tần Hải đủ tư cách so với đại ca ta sao?”

“Đại ca Lục Hành ta chính là thiên kiêu đệ nhất của thư viện Thái Hư, Khương Như Yên và huynh ấy mới xứng đôi nhất, Tần Hải là cái thá gì?”

“Đợi quay về thư viện ngươi liền biết ngay”.

Lục Sơn Triết thề thành khẩn: “Phụ thân ta Lục Chung Hải là phó viện trưởng của thư viện Thái Hư, Lục gia ta có có rất nhiều người bên trong thư viện Thái Hư, đều là quyền cao chức trọng”.

“Cho dù là viện trưởng cũng không dám tùy ý đắc tội”.

“Tần Hải lấy cái gì mà cạnh tranh với đại ca ta?”

Nghe đến lời này, mấy người bên cạnh Lục Sơn Triết đều gật đầu.

Khương gia trong thư viện Thái Hư mấy đời này luôn suy thoái, chỉ còn lại một người Khương Tồn Kiếm quá mức mạnh mẽ, đảm nhận chức viện trưởng, không người nào dám phản đối.

Nhưng mấy đời Lục gia lại dần dần hưng thịnh.

Dựa theo khuynh hướng phát triển này, tương lai Lục gia sẽ trở thành một thế lực lớn nhất bên trong thư viện Thái Hư.

Khương Như Yên liên hôn cùng Lục Hành mới phù hợp với sự phát triển của thư viện Thánh Hiền nhất.

Lúc này Tần Ninh cũng không biết suy nghĩ của Lục Sơn Triết, quan hệ bên trong thư viện Thái Hư phức tạp cũng không thèm để ý.

Cho dù biết cũng không thay đổi được suy nghĩ của hắn.

Tần Hải thích Khương Như Yên, Khương Như Yên cũng có ý với Tần Hải, vậy là đủ rồi.

Ai dám cản trở?

Dám cản trở, thử xem có thể cản trở được không!

Hắn chính là bao che như vậy, từ trước đến giờ đều thế!

Nhìn về phía Giang Bạch bên cạnh, bộ dạng hắn ta thất thần, Tần Ninh cười nói: “Linh Tử Hiên bảo ta gửi lời đến ngươi”.

“Nói cái gì?”

Giang Bạch có chút kích động.

“Tử Hiên không ở đây, Giang Bạch còn tồn tại sao?”

Tần Ninh nhàn nhạt nói: “Tuy ta không biết là ý gì, nhưng ngươi nên biết, ở đây đối với ngươi cũng không có ích gì”.

“Nếu thật sự cảm thấy Linh Tử Hiên chết không đáng, vậy hãy để Linh Tử Hiên chết đáng một chút”.

“Ví dụ đi theo ta, giết mấy tên Ma tộc?”

“Hơn nữa nói thật, ngươi chính là giang linh sống, mặc dù nói những năm gần đây trưởng thành không tính là chậm, nhưng đạt đến cảnh giới Sinh Tử cửu kiếp cũng là cực hạn rồi chứ?”

“Đi theo ta, đảm bảo ngươi có thể thuận buồm xuôi gió, còn có thể chém chết Ma tộc, báo thù cho Linh Tử Hiên, cớ sao mà không làm?”

Lúc này Giang Bạch cũng không thèm để ý những thứ này, hắn ta vội vàng hỏi: “Hắn ta thật sự nói như vậy?”

“Đương nhiên!”

Giang Bạch im lặng.

Một lát sau, Giang Bạch mở miệng nói: “Được, ta đi với ngươi”.

“Nhớ lời ngươi nói đấy, lấy kính Tử Hiên, kiếm U Khô, phải đảm bảo nơi đây phong ấn bất động”.

“Tương lai tru diệt Ma tộc”.

“Yên tâm!”

Tần Ninh vỗ bả vai Giang Bạch, cười ha ha một tiếng nói: “Đảm bảo cho ngươi nhìn thấy được thế giới kiểu khác”.

Giang Bạch có hơi ghét bỏ cái vỗ vai này.

Tần Ninh cũng không thèm để ý.

Người này và Linh Tử Hiên có vấn đề, rất có vấn đề.

Đám người dưới sự dẫn dắt của Tần Ninh, tiến vào bên trong thông đạo.

Cả thông đạo tựa như ảo mộng.


Một thông đạo hình tròn, đường kính ước chừng mười mét.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK