Nghe được cái tên này, âm thanh thô kệch của Vương Côn Luân vang lên: “Là Tần Ninh tầng bốn giết chết tầng chín kia?”
Liễu Nhược Bạch không nói gì.
Chuyện này, tuy rằng xảy ra ở ngoại viện, nhưng quá mức khủng khiếp, cho nên hiện giờ, chỉ sợ bên trong học viện Thánh Hoàng, ngoại trừ đệ tử đang bế quan ra thì hẳn là hầu hết mọi người đều biết cả nhỉ?
“Là hắn…”, Vương Côn Luân nghe vậy thì buồn bực nói: “Tên nhóc này làm sao vậy?
Chọc ra mối họa ngập trời gì?”
Liễu Nhược Bạch thở dài nói: “Trước hết cứ nhốt lại ở trong nơi này của ngươi, đừng để cho hắn chạy thoát, sau này lại nói sau”.
Hai vị viện trưởng rời đi.
Ra khỏi Chấp Pháp đường, Liễu Nhược Bạch và Hứa Thất Nguyên nhìn nhau, cười khổ.
“Phải làm sao mới ổn đây?”
“Giết?”
Hai người ngươi nói một câu, ta nói một câu, rồi lại im lặng.
Đúng lúc này, một bóng người đột nhiên xuất hiện ở trước mặt hai người.
“Đàm lão!”
“Đàm lão!”
Nhìn thấy ông lão xuất hiện, hai người đều cung kính hành lễ.
Đàm Tùng thân là người đứng đầu Vạn Trận Các, quản lý tất cả trận pháp trong ngoài học viện Thánh Hoàng, cả học viện Thánh Hoàng này, người có thân phận địa vị cao nhất chính là viện trưởng, bốn vị phó viện trưởng cùng với vị Đàm lão này, thêm cả các chủ Thánh Đan Các, Lý Đạo Nhiên, các chủ Thánh Khí Các Vương Xử.
Cho dù hai người bọn họ cùng đường chủ Chấp Pháp đường Vương Côn Luân, nhìn thấy mấy vị này, đều phải tỏ thái độ cung kính.
“Tần Ninh đâu?”
Đàm Tùng lập tức hỏi thẳng.
“Đàm lão, Tần Ninh kia…”
“Ta hỏi ngươi, người ở đâu?”
Liễu Nhược Bạch vội vàng nói: “Đang bị giam giữ bên trong Chấp Pháp đường”.
Nghe được lời này, Đàm Tùng mới thở phào nhẹ nhõm, ông ta còn tưởng rằng Liễu Nhược Bạch và Hứa Thất Nguyên đã giết người rồi chứ!
“Dẫn ta đi gặp hắn!”
Đàm Tùng nói thẳng.
Hứa Thất Nguyên và Liễu Nhược Bạch đều lộ ra vẻ mặt khó xử.
Đàm Tùng nói tiếp: “Không vội, lão phu không gặp hắn nữa, trước hết cứ nhốt hắn vài ngày, đỡ phải mỗi ngày nhìn thấy hắn, tự cho rằng bản thân trên biết thiên văn, dưới thạo địa lý, đối đãi với ông già này không chút tôn kính nào”.