Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu (Tần Ninh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Chỗ này bọn họ không biết gì cả.

Cô cô Bách Hương nhìn về phía hai người, trì hoãn hồi lâu mới nói: “Nếu người này không thể làm được, cho dù ta cứu sống hắn, ba người các ngươi cũng phải chết!”

Lời này vừa nói ra, Tiên Vô Tận và Tuyết Ưng đều thở phào nhẹ nhõm.

“Mang người vào!”

“Xử lý thi thể kia!”

Cô cô Bách Hương bỏ lại câu đó rồi lập tức xoay người tiến vào nội đường.

Hai lão già lúc này thật sự thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ cần Tần Ninh có thể tỉnh lại, cho dù là giết Thánh Nhân cũng không có chuyện gì lớn.

Tiến vào nội đường.

Tiên Vô Tận và Tuyết Ưng đều ngây ra.

Nội đường này nhìn hoàn toàn khác với cửa tiệm.

Phạm vi rất lớn, hơn nữa ánh mặt trời chiếu vào, từng cái cây cao hai ba mét tản ra mùi khiến tâm tình người ta vui thích.

Đẩy đến một cánh cửa phòng, cô cô Bách Hương từ từ nói: “Đưa người này vào trong phòng, các ngươi đi ra ngoài!”

Lời này vừa nói ra, Tiên Vô Tận và Tuyết Ưng đều do dự một chút.

“Làm sao? Bảo ta cứu người, bây giờ lại lo lắng ta hại người?”

“Không đâu!”

Tiên Vô Tận cười ha hả nói: “Bọn ta há lại là loại tiểu nhân đó?”

Hai người lần lượt lui ra.

Cửa phòng đóng lại, hai người lặng lẽ đứng đợi.

Loại này ước chừng thời gian bốn ngày bốn đêm.

Hai người Tiên Vô Tận và Tuyết Ưng thở không dám thở mạnh.

Ngày thứ năm.

Cửa phòng mở ra.

Cô cô Bách Hương thần thái mệt mỏi, đi ra cửa phòng.

“Được rồi!”

“Mấy ngày nữa hắn sẽ tỉnh lại”.

Lời này vừa nói ra, Tiên Vô Tận và Tuyết Ưng lúc này mới coi như là chân chính thở phào nhẹ nhõm.

Không sao rồi! Tần Ninh có thể tỉnh lại.

“Đa tạ cô cô Bách Hương! Đại ân khó quên!”

Tiên Vô Tận kích động nói.

“Đừng cảm ơn ta!”

Nhưng cô cô Bách Hương nghiêm túc nói: “Trên thực tế ta không tính ra tay, người này cũng không chết được”.

“Hơn nữa biển linh thức của hắn đã là bắt đầu tự khỏi bệnh!”

“Cái ta làm chẳng qua là gia tăng tốc độ hắn tự khỏi bệnh mà thôi!”

Cô cô Bách Hương đúng là không có nói láo.

Biển linh thức của Tần Ninh thật sự đang tự khỏi bệnh! Chỉ có điều tốc độ rất chậm, cô ta không ra tay, có lẽ phải cần một tháng, một năm… bây giờ nhanh hơn rất nhiều.

Tiên Vô Tận run lẩy bẩy nói: “Lão già cũng biết, tên nhãi Tần Ninh này không dễ chết như vậy!”

“Tần Ninh sao...”, cô cô Bách Hương lẩm bẩm nói: “Đúng là có chút kỳ quái, nhưng tên nhãi này chẳng biết tại sao biển linh thức bị thương nặng, bây giờ gần như là ngưng tụ ở mười vạn mét, cũng chính là cảnh giới Hóa Thánh tầng thứ nhất, trông cậy vào hắn đi giết Thanh Lãm Thiên Hư Thánh tầng thứ nhất, căn bản không có khả năng”.

“Thời gian chỉ có một tháng, ồ, không, bây giờ một tháng cũng đã mất rồi…”, lời này vừa nói ra, Tiên Vô Tận và Tuyết Ưng đều sững sờ.

Hóa Thánh tầng thứ nhất?

Sao có thể?

Trước đó Tần Ninh cũng đã là Thánh Nhân rồi, làm sao rơi xuống Hóa Thánh tầng thứ nhất? Cô cô Bách Hương rời đi, để lại Tiên Vô Tận và Tuyết Ưng mặt đầy ngơ ngác.

“Chuyện này rất kỳ quái...”, Tuyết Ưng không nhịn được nói: “Sao có thể…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK