Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu (Tần Ninh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dương Phong Hoa lúc này mở miệng nói.

Nhìn thấy Dương Phong Hoa, ánh mắt mấy ngươi sửng sốt.

Trước đó Dương Phong Hoa chỉ là cảnh giới Sinh Tử.

Mà bây giờ đã là cảnh giới Âm Dương.

Hơn nữa bệnh lạ của Dương Phong Hoa không ít người biết.

Nhưng bây giờ nhìn lại, thằng nhãi này hình như… khỏe rồi?

“Chỗ này người của Huyền Vũ bảo bọn ta tiến vào, bảo chủ đang làm chuyện lớn, hy vong các vị dừng bước tại đây!”

Tên cầm đầu kia lạnh nhạt nói.

Nghe đến đây, mấy người Tần Ninh cau mày.

Khẩu khí thật là lớn!

“Chỗ này là nhà các ngươi mở? Còn không để cho ngươi vào?”, Dương Vũ Huyên thân là con gái các chủ Tây Ninh các, ai nhìn thấy cũng phải khách sáo.

Bây giờ lại bị người ta ngăn cản, chẳng phải tức giận?

“Đây là mệnh lệnh của bảo chủ, mời chư vị rời đi!”

“Nếu không rời đi thì sao?”

Giọng điệu Dương Phong Hoa lạnh nhạt lại.

Người của Huyền Vũ bảo ngang ngược đến bước này rồi.

Đào Hoa Nguyên lớn như vậy, liếc nhìn cũng không thấy điểm cuối, người của Huyền Vũ bảo nói là của bọn họ chính là của bọn họ?

Lúc này bầu không khó trong sân có chút cứng ngắc.

“Dừng tay!”

Một giọng nói lúc này vang lên.

Mấy thân ảnh dần dần đi tới.

Một người cầm đầu cũng không xa lạ gì với mấy người Tần Ninh.

Huyền Tử Chẩm!

Huyền Tử Chẩm chắp tay đến, nhìn mấy người Tần Ninh, cười nói: “Mở mắt chó của các ngươi ra mà nhìn cho kỹ, vị này là Tần Ninh công tử, Dương Phong Hoa và Dương Vũ Huyên chính là con của các chủ Bắc Ninh các, các ngươi cũng dám cản?”

“Cút”

Mấy người nghe thấy lời này, không dám lên tiếng.

“Đất Đào Hoa Nguyên này là vùng đất miếu, nhưng nguy hiểm cũng không ít, mấy vị cũng phải cẩn thận một chút!”

Huyền Tử Chẩm vừa dứt lời liền quay người rời đi.

“Thái độ phách lối cái gì, quên bị ai đạp hai chân rồi!”

Lúc này Lý Nhàn Ngư lẩm bẩm.

Thân ảnh Huyền Tử Chẩm rời đi, lúc này dừng lại, khóe miệng co rút.

Khốn kiếp!

Vào đi!

Đi vào thì một người cũng đừng nghĩ ra được!

Lúc này Tần Ninh cũng không quan tâm, hắn dẫn mấy người tiến vào bên trong Đào Hoa Nguyên.

Đập vào mắt là từng cây đào nở rộ.

Thấy cảnh đẹp như vậy, nhất thời Cốc Tần Nguyệt đi lên phía trước, nhẹ ngửi mùi hoa, vẻ mặt say mê.

Biểu cảm kia giống như cùng hòa hợp với toàn bộ rừng hoa đào, trở thành một bức họa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK