Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu (Tần Ninh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này, Khương Như Yên chưa bị chịu ảnh hưởng, nhưng lại bị vài người bạn thân bình thường vây công, không đành lòng hạ sát thủ.

“Khương Như Yên!”

Tần Hải lúc này nhìn Khương Như Yên, hét lớn một tiếng.

Mọi người lúc này đều sửng sốt.

Tần Hải lúc này hơi do dự.

Nhưng trong nháy mắt thì cũng hạ quyết tâm.

“Khương Như Yên, ta thích nàng!”

Tần Hải lúc này hét lớn lên: “Hôm nay phải chết ở nơi đây, có thể sẽ không còn cơ hội nói cho nàng nữa, cho nên bây giờ ta nhất định phải nói”.

“Tần Hải ta thích nàng, muốn lấy nàng làm thê tử của ta!”

Tần Hải lúc này đỏ mặt, nhưng từng câu từng chữ vẫn được thốt ra rõ ràng.

Lời này vừa nói ra, một đệ tử của thư viện Thái Hư giễu cợt nói: “Tần Hải, ngươi thật đúng là cóc ghẻ còn đòi ăn thịt thiên nga, đến nước này rồi mà còn không hết hi vọng à?”

“Lục Sơn Triết, việc này không liên quan đến ngươi!”

Tần Hải lúc này hừ một tiếng, tiếp tục nói: “Sau hôm nay, Tần Hải ta có lẽ sẽ biến thành một đống hài cốt, nhưng ta vẫn phải nói ra những lời này, như vậy mới không có bất cứ tiếc nuối nào!”

Khương Như Yên nghe vậy thì thân thể xinh đẹp hơi run rẩy.

“Đồ ngốc này!”

Từ từ, Khương Như Yên cười đáp, giống như ánh sáng bình minh lóe lên, chiếu sáng bốn phía.

Tần Hải lúc này cũng hơi run.

“Ta chờ chàng nói những câu này lâu lắm rồi đó!”, Khương Như Yên đỏ mặt đáp lại.

Tần Hải lúc này mừng rỡ trong lòng.

Vương Khiếu Không thấy cảnh đó thì chỉ thấy khổ sở.

Tần Hải là đệ tử đắc ý nhất của ông ta, tương lai nhất định có thể quang mang vạn trượng.

Nhưng hôm nay, ông ta là đạo sư mà lại không che chở được đồ đệ của mình.

Hai người này có tình cảm với nhau, ở đây thổ lộ lòng mình.

Nhưng niềm hạnh phúc này cũng chỉ ngắn ngủi như vậy.

Vương Khiếu Không chỉ thấy áy náy!

Nếu như ông ta có thể bảo vệ Tần Hải, bảo vệ những đệ tử này, thì sao có thể rơi vào tình cảnh hiện tại?

“Hình ảnh tốt đẹp thế này thật khiến ta cảm động, chỉ là nhị ca, sao huynh phải bi thương như vậy làm gì?”

Một thân ảnh vào thời khắc này rơi xuống.

Tiếng nói lạnh nhạt vang lên.

Thân ảnh kia đứng vững ở bên ngoài tế đàn, nhìn Tần Hải cùng Khương Như Yên, cười nói: “Những người yêu nhau rồi sẽ về bên nhau, đây không phải là chuyện tốt nhất sao?”

Tần Ninh, xuất hiện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK