Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu (Tần Ninh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Giờ phút này Ly Tâm Lăng hoàn toàn mơ hồ.

Tần Ninh lại đi vào trong đường, đứng vững tại chỗ.

“Ly Tâm Ngân, năm đó thiên phú cũng không tính là tốt, tăng lên tới cảnh giới Địa Thánh cũng là đến giới hạn rồi”.

“Nhưng Địa Thánh chính là Địa Thánh, hoàn toàn nghiền ép Thánh Nhân”.

Lúc này Tần Ninh chậm rãi nói: “Cảnh giới Thánh Nhân ngưng tụ ba hồn, cao thủ Địa Thánh lại tụ tập bảy phách, cho dù cao thủ Địa Thánh có chết, ba hồn bảy phách cũng không hoàn toàn tan vỡ!”

“Mà ba hồn bảy phách của cao thủ Địa Thánh lại có thể để cho ngươi sử dụng”.

“Ngươi là cảnh giới Hóa Thánh tầng năm, biển linh thức không viên mãn, hồn hải chưa xuất hiện, nhưng hồn phách của Địa Thánh chính là thứ cực bổ với ngươi”.

Giờ phút này Ly Tâm Lăng chăm chú lắng nghe.

“Hồn phách Địa Thánh của tổ tiên nhà ngươi vẫn còn sót lại một ít sức mạnh, có chút xứng đôi với bản thân ngươi!”

“Đến chỗ của ta!”

Tần Ninh nói rồi chỉ vào chỗ mình đứng.

Ly Tâm Lăng liền đi ra.

Vào trong nhà thờ tổ.

“Dựa theo ta nói, vận chuyển thánh lực trong cơ thể của mình...”, “Ừm!”

Tần Ninh không ngừng giảng giải, Ly Tâm Lăng dựa theo cách nói của Tần Ninh, bắt đầu thay đổi thánh lực, hội tụ linh thức.

Dần dần, Ly Tâm Lăng liền cảm giác được trong cơ thể dường như có cái gì không giống trước.

Lúc này bốn phía đất trời dường như cũng đang thay đổi.

Mặc dù cậu ta vẫn đang ngồi bên trong, thế nhưng giờ phút này cứ như đã không còn đặt mình ở trong nhà thờ tổ rách rưới nữa, mà xuất hiện trong một khoảng không.

Khung cảnh xung quanh rất yên tĩnh, có chút an nhàn.

Lúc này Ly Tâm Lăng nhìn thấy hơn mười bóng người vây quanh cậu ta.

“Ông nội...”, “Ông cố...”, Ly Tâm Lăng nhìn thấy hai bóng người hư ảo không thể nhìn rõ trong đó.

Đúng là ông nội và ông cố của mình.

Chỉ là rất mơ hồ, không nhìn rõ ràng.

Giờ phút này, trong ánh mắt của Ly Tâm Lăng có vài phần kinh ngạc.

Chuyện gì xảy ra thế?

“Con cháu gia tộc Ly Tâm!”

Một người trong mấy bóng mờ kia mở miệng.

Bóng dáng hư ảo lúc này đã dần ngưng tụ thành thật.

“Người là...”, “Lão phu Ly Tâm Ngân!”

Ông lão kia có mái tóc trắng xoá, thế nhưng tinh thần lại rất phấn chấn, có chút cảm giác cường tráng.

Giờ phút này ánh mắt Ly Tâm Lăng khẽ động.

“Lão tổ tông?”

“Ha ha... Không sai...”, ông lão mỉm cười, nói: “Năm đó lúc ta sắp gặp nạn lớn, người chết đạo mất, ta đã tách một phần sức mạnh ba hồn bảy phách của mình vào trong nhà thờ tổ của gia tộc Ly Tâm!”

“Các con cháu chết đi đều sẽ để lại một phần sức mạnh ba hồn bảy phách hội tụ ở chỗ này”.

“Nếu gia tộc Ly Tâm ta mà xuống dốc, từng phần sức mạnh để lại này có thể trợ giúp con cháu gia tộc Ly Tâm ta đột nhiên tăng mạnh thực lực”.

“Chỉ là lão phu không nghĩ tới, thế mà phải chờ gần tám vạn năm!”

“Cũng trách ta đã giấu bảo tàng này quá sâu!”

Tách ra sức mạnh ba hồn bảy phách, ngưng tụ một luồng sức mạnh?

Là sức mạnh gì?

Giờ phút này Ly Tâm Lăng lại không để ý đến những điều này, tiếp tục nói: “Lão tổ tông, là một người tên là Tần Ninh công tử đã giúp ta có thể gặp mặt các vị tiên tổ!”

“Tần Ninh công tử nói, năm đó được người cứu giúp nên vô cùng biết ơn”.

“Tần Ninh công tử?”

Ly Tâm Ngân nghe thấy lời này, thân thể run lên.

Kích động run rẩy! “Hắn ở đâu?”

“Ngay trong nhà thờ tổ”.


Ly Tâm Ngân nghe vậy, bỗng nhiên sửa sang lại quần áo, sắc mặt nghiêm nghị, chắp hai tay lại cung kính quỳ xuống làm đại lễ ba quỳ chín bái.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK