Cố Minh Thành cười ha hả chắp tay nói: "Thiên Ngạn Nguyệt, Trần đại sư làm khách ở nhà họ Cố chúng ta, không thích bị người khác quấy rầy..."
Cố Minh Thành còn chưa nói hết, cường giả tên là Thiên Ngạn Nguyệt kia đột nhiên nắm bàn tay lại, một quyền trực tiếp hạ từ trên không xuống.
Sức mạnh thu lại, lực lượng của một quyền gần như không hề lan ra ngoài, trong khoảnh khắc đã lao thẳng vào lồng ngực Cố Minh Thành.
Một tiếng nổ trầm thấp vang lên theo tiếng nứt xương, Cố Minh Thành lập tức ngồi bệt xuống đất, mặt đất vỡ nát, há mồm phun ra một ngụm máu tươi xen lẫn một chút mảnh vỡ nội tạng.
Một quyền.
Bị thương nặng.
Lúc này người nhà họ Cố đều biến sắc, thi nhau bảo vệ hai bên trái phải tộc trưởng, sắc mặt tức giận nhìn về phía đám người nhà họ Thiên.
"Cố Minh Thành!"
Thiên Ngạn Nguyệt lạnh nhạt nói: "Ta chỉ hỏi ngươi, người đó ở đâu?"
Giờ phút này, Cố Minh Thành ôm chặt lồng ngực, chỉ cảm thấy lá phổi như bị lửa nóng thiêu đốt, đau đớn khó nhịn.
Thiên Ngạn Nguyệt là cường giả Chí Cao Đế Tôn cửu phẩm, chênh lệch bốn phẩm, cho dù Thiên Ngạn Nguyệt có nương tay thì ông ta cũng khó có thể chịu đựng nổi.
"Tìm người thì tìm người, ra tay làm cái gì?"
Lúc này, một giọng nói lạnh nhạt vang lên: "Ta ở chỗ này đây, tìm ta làm cái gì?"
Trần Nhất Mặc chắp tay đi ra từng bước một.
Giờ phút này, từng cường giả Chí Cao Đế Tôn ăn mặc lộng lẫy đứng trên nguyên thú phi hành đều đưa mắt nhìn về phía Trần Nhất Mặc.
"Trần Nhất Mặc?"
Thiên Ngạn Nguyệt nhíu mày lại.
"Đúng vậy!"
"Như thế rất tốt", Thiên Ngạn Nguyệt lập tức nói: "Trần đại sư, nhà họ Thiên nhiệt tình mời ngươi đến thành Thiên Dương chúng ta làm khách, hy vọng Trần đại sư có thể cho chút thể diện".
"Làm khách?"
Trần Nhất Mặc cười nói: "Ta còn có chuyện muốn làm ở chỗ này, không đi được, chờ làm xong có chuyện nữa, phải xem tâm trạng, nếu như đi ngang qua thì sẽ vào xem".
"Nể mặt các ngươi nhiệt tình như thế, ta sẽ không đuổi các ngươi cút, nhưng mà lần sau muốn mời người ta thì phải khách khí một chút, làm sao phải làm Cố tộc trưởng bị thương, người ta lại không làm gì sai".
Trần Nhất Mặc giống như không thèm để ý, đi đến bên cạnh Cố Minh Thành, nhẹ nhàng bắt mạch, lập tức nói: "Ra tay không nặng, nghỉ ngơi mấy ngày là được rồi".
Cố Minh Thành chắp tay nói: "Cảm ơn Trần đại sư".