Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu (Tần Ninh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Nhưng mà nghĩ đến vinh quang khi đứng trong danh sách hai mươi tư người xuất sắc nhất, hai người đều nhìn nhau rồi bình tĩnh lại.

Chỉ là cảnh giới Địa Thánh nhất phách thôi mà! Không phải sợ! Lúc này, Dương Trùng đi ra.

Sau đó, Nghiêm Hác cũng đi theo: “Hai người chúng ta khiêu chiến hai trong mười đệ tử tham gia trận đấu, nếu như chúng ta thắng thì vị trí sẽ là của chúng ta, còn nếu như thua, hai chúng ta sẽ không nói nhiều, tình nguyện chịu phạt!”

“Được!”

Lúc này, Dương Nhất cũng nhìn về phía Dương Tam Tuần, mỉm cười nói: “Tam Tuần, để cho đệ tử mà con nhiệt tình đề cử lên đi!”

Giờ phút này, Dương Tam Tuần lộ ra vẻ khó xử, hắn ta nhìn về phía Tần Ninh.

Chuyện này, có chút không dễ làm! Lấy cái tính tình này của Tần Ninh, sao có thể đồng ý tham gia! Bị người ta khiêu khích như vậy, Tần Ninh cũng sẽ không để ý đến thanh danh hay này nọ, muốn đánh thì đánh, không đánh thì từ chối, đây mới là phong cách làm việc của Tần Ninh.

“Ta đi ra một chút!”

Nhưng mà Dương Tam Tuần lộ ra vẻ mặt vô cùng khó xử, Tần Ninh bỗng nhiên mở miệng làm cho Dương Tam Tuần sửng sốt.

“Tần huynh…”, Dương Tam Tuần quả thật là ngây ngẩn cả người.

“Không sao!”

Tần Ninh vỗ vỗ bả vai Dương Tam Tuần, mỉm cười nói: “Lần so tài này ta chỉ muốn đi xem một chút, nếu như có người khiên chiến, đương nhiên là ta nên đi nhìn xem”.

Lúc này, Tần Ninh đi thẳng về phía trước.

Những người xung quanh lập tức tản ra.

Lúc này, người phía trước cũng đưa mắt nhìn về phía Tần Ninh, sau đó ngẩn người.

Tần Ninh nhìn về phía trước, khẽ mỉm cười.

“Công tử?”

“Ừm”.

Tần Ninh nhìn bóng dáng xinh đẹp kia, trong lòng có chút bình yên.

“Công tử!”

Bóng dáng xinh đẹp kia chạy chậm tới, sau đó dần dần biến thành chạy nhanh, chớp mắt đã nhào vào lồng ngực Tần Ninh.

“Thật sự là người?”

Giờ phút này, bóng hình xinh đẹp kia bay vào trong lòng hắn, hai tay ôm chặt lấy cổ Tần Ninh, bộ ngực no đủ đè ép lên lồng ngực Tần Ninh.

Cảm nhận được mùi hương nhẹ nhàng thoang thoảng, Tần Ninh nhẹ nhàng vỗ vỗ vai người đẹp trong lòng mình, mỉm cười nói: “Sương Nhi, có rất nhiều người đang nhìn đấy…”, người phụ nữ xuất hiện vừa rồi, đúng là Vân Sương Nhi! Lúc này, Vân Sương Nhi hưng phấn mỉm cười đến mức sắc mặt đỏ bừng, cô ấy cũng không để ý tới lời nói của Tần Ninh, không nhịn được nói: “Công tử, sao người lại ở trong Đại Nhật Sơn?”

“Tại sao ta không thể ở đây?”

Quan sát Vân Sương Nhi, Tần Ninh cười nói: “Thật khó lường, đã tới cảnh giới Địa Thánh rồi, còn nhanh hơn so với ta”.

Vân Sương Nhi khẽ mỉm cười nói: “Đúng như những gì công tử đã nói, khi hỗn độn thể đạt tới Cửu Thiên sẽ bộc phát tiềm lực rất lớn, những năm qua lại được các vị trưởng lão của Đại Nhật Sơn yêu quý bồi dưỡng, có thể nói là tiến bộ rất nhanh!”

“Coi như không tồi, không làm xấu mặt ta!”

Vân Sương Nhi bĩu môi nói: “Cũng chỉ là không tồi thôi?”

“Rất tốt, được chưa?”

“Như thế này còn được!”

Vân Sương Nhi nhếch miệng cười, vẻ mặt tươi như hoa.

Giờ phút này, các đệ tử và trưởng lão bốn phía đều trợn mắt há hốc mồm.

Dường như tất cả mọi người đều cảm thấy mơ hồ.

Nhân vật giống như tiên nữ trên trời kia vậy mà trực tiếp nhào vào lồng ngực Tần Ninh ngay trước mặt tất cả mọi người.

Thật sự vớ vẩn! Hâm mộ!

Ghen tị?

Khiếp sợ?

Không thể tưởng tượng được?

Vào lúc này, mọi người có đủ loại cảm xúc.

Lúc này, vẻ mặt Thạch Cảm Đương vô cùng đắc ý, giống như người được Vân Sương Nhi nhào vào lòng không phải là Tần Ninh mà là hắn ta.

Nhìn thấy dáng vẻ khiếp sợ của đám người được gọi là thiên tài, trong lòng Thạch Cảm Đương rất thoải mái.

Thế nào?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK