Nhưng một văn này của hắn lại có thể chống lại được cường độ ba văn của người bình thường.
Sau khi thánh giả hồn phách, long hồn phách và phượng hồn phách lột xác thì một văn có thể hóa thành ba văn.
Mà ba văn hợp nhất, uy lực sẽ càng mạnh.
Tiếng nổ lúc này vang lên.
Ba người liên hợp lại, mỗi một người đều đã ngưng tụ được ba thể văn, bùng nổ ra một khí thế chấn động trời đất, ép sát Tần Ninh.
“Ác Trư Thôn!”
Một tiếng hét lên, thánh lực trời đất lúc này giống như bị nuốt lại.
“Hoàng Viên Phác!”
Tần Ninh lúc này tung người ra, sát khí đằng đằng.
Ầm...
Trong nháy mắt, cả bốn vị Thánh Hoàng bắt đầu giao chiến.
Một bên khác, Giang Ngạo Tuyết dùng đao uy phong lẫm liệt, mang tư thái của một nữ anh hùng, bảo vệ Tiên Hàm, Giang Y Y cùng Giang Tiểu Tiểu.
Mười mấy tên Thánh Vương lúc này lại không làm gì được bốn người.
Mà trong lòng Giang Ngạo Tuyết lại càng hiểu rõ.
Sự thay đổi như thế là vì có một tháng qua, ngày ngày cô ta được gột rửa trong tri thức, cùng với việc ma luyện sinh tử mỗi ngày.
“Phi Ưng Trảo!”
Lúc này, Tần Ninh vung tay ra, giống như một thánh khí sắc bén, trong nháy mắt cắt đứt phần ngực của tên áo đen cảnh giới Thánh Hoàng tam văn kia, kẻ đó lập tức ngã xuống.
Hai tên còn lại thì không dám mạo hiểm tiến lên mà lần lượt lùi về sau.
“Cái tên này vô cùng kỳ lạ”.
Một người cẩn thận nói: “Ba chúng ta liên thủ mà không thể áp chế được hắn, hơn nữa...”
“Hơn nữa, tên khốn này dường như đang sợ giết chết chúng ta, ra tay nửa vời hòng bắt sống chúng ta vậy!”
Nghe đến đây, hai người còn lại đều trở nên hung hãn, ánh mắt tràn ngập sự hận thù.
Một thanh niên cảnh giới Thánh Hoàng nhất văn mà lại sâu không lường được như thế.
Tần Ninh nhìn ba người, mỉm cười nói: “Ba vị, bỏ mạng che mặt đi, ta đảm bảo bây giờ sẽ không giết các ngươi. Ta chỉ cần biết các ngươi là ai thôi!”
Bây giờ không giết?
Sau này sẽ giết à?
Coi bọn họ là đồ ngu à?