Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu (Tần Ninh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cha…”

Lý Nhàn Ngư nhìn thấy thi thể kia, nhìn khung cảnh xung quanh, đau buồn khôn xiết.

“Mẹ…”

Gọi một tiếng này xong, Lý Nhàn Ngư không nhịn được nữa nhào vào thi thể của mẫu thân khóc rấm rức.

Thấy cảnh này, Tần Ninh không nhiều lời quay về phía Dương Sóc.

“Vãng sinh đồng giả, tuyệt sinh tử, tố vãng sinh!”

Tần Ninh bình tĩnh nói: “Yểm Nhật tông của các ngươi cũng biết không ít đấy nhỉ?”

“Ngươi đang nói cái gì thế?”

Dương Sóc bây giờ một mặt mơ hồ, nhìn về phía Tần Ninh, giận dữ hét lên: “Ngươi trợ giúp Lý gia, Yểm Nhật tông bọn ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi”.

“Ngươi cho rằng ngươi có thể ngăn cản được Yểm Nhật tông bọn ta sao?”

“Không được sao?”

Tần Ninh cũng không nhiều lời, nói: “Xem ra, ngay cả lý do tại sao ngươi phải bắt hai người này ngươi cũng không biết rồi”.

“Nếu đã như thế thì lảm nhảm với ngươi cũng chỉ phí lời”.

“Ngươi muốn làm gì?”

“Ngươi nói xem ta muốn làm gì?”, Tần Ninh nói tiếp: “Đương nhiên là giết ngươi rồi!”

Dương Sóc mặt mũi tái nhợt.

Ông ta không ngờ Tần Ninh sẽ kiên quyết như thế.

Thậm chí ép cung ông ta hắn cũng không làm mà trực tiếp giết chết ông ta luôn.

“Ta biết rất nhiều chuyện!”, Dương Sóc vội vàng nói: “Chỉ cần ngươi bỏ qua cho ta ta sẽ nói tất cả cho ngươi biết!”

“Ta chỉ muốn nghe những chuyện liên quan đến Lý gia mà thôi”.

Tần Ninh bây giờ ngồi xuống, nhìn Dương Sóc từ tốn nói: "Ngươi biết rồi chứ?"

“Ta biết ta biết”.

Dương Sóc vội vàng nói: “Lý gia gia sản giàu có, vốn cũng là gia tộc đứng nhất nhì ở Bắc Lan, thực lực hùng mạnh”.

“Nhưng mà về sau nghe nói tộc trưởng tàu hoả nhập ma, giết chết vô số cao thủ của Lý gia”.

“Từ đó về sau Lý gia bắt đầu xuống dốc”.

“Còn chuyện đuổi giết bọn họ là chuyện tông chủ phân phó, bọn ta chỉ cần bắt Lý Nhàn Ngư về là được rồi”.

“Nói như không nói…”

Tần Ninh không nhịn được nói: “Ta muốn nghe chuyện phía sau”.

“Hết rồi, ta chỉ biết như vậy thôi…”

“Mấy cái này mà muốn đổi lấy mạng của ngươi sao?”, Tần Ninh im lặng.

“Vẫn chưa đủ đâu!”

Phất phất tay, đại vương trực tiếp nắm chặt bàn tay, răng rắc một tiếng, hai mắt của Dương Sóc trừng lớn, chết không nhắm mắt.

Tần Ninh đứng dậy phủi tay.

“Lý Nhất Phong… tên tiểu tử kia... aizz…”

Tần Ninh nhìn về phía bốn con rối, dặn dò: “Đại Vương, Nhị Vương, Tam Vương, Tứ Vương, bốn người các ngươi đi kiểm tra quanh thành Linh Nguyệt, những ai là đồng bọn của đám người này thì cứ trực tiếp tiêu diệt tất cả đi”.

“Vâng!”

Bốn thân ảnh hoá thành vệt sáng biến mất không thấy đâu nữa.

Bây giờ, Lý Nhàn Ngư khóc rống lên.

Hai mươi hai năm mắt bị mù.

Lúc có thể nhìn thấy xung quanh thì lại phát hiện ra mẫu thân không còn nữa.


Loại đau đớn này người thường làm sao chịu đựng nổi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK