Hứa Huyền Diệp không hề ý kiến, hồn phách toan bay vào trong cơ thể Tần Ninh... Nhưng đúng lúc này, Ô Minh Viêm tóm chặt hắn ta lại.
Ô Minh Viêm và Hứa Huyền Diệp đã hợp lại làm một, hồn phách nối liền với nhau, nếu để Hứa Huyền Diệp bỏ chạy thì khi Tần Ninh chém thân xác này của hắn ta, hắn ta chắc chắn sẽ chết.
Tần Ninh muốn ép hai người bọn họ tách ra thì chờ hai tên này chết chung đi!
"Ngươi cản nổi không?"
Giờ phút này, giọng điệu Tần Ninh đột nhiên trở nên lạnh lẽo, hắn chém Trảm Tiên Kiếm trong tay xuống một đường.
Một kiếm này không phải chém cơ thể Hứa Huyền Diệp mà là chém hồn phách đã hợp lại làm một của hai người.
Tần Ninh thừa biết một điều rằng chỉ cần nhát kiếm này lệch một li thôi, Ô Minh Viêm chắc chắn sẽ chết, Hứa Huyền Diệp cũng sẽ chết.
Thế nên một kiếm này không được phép xảy ra bất kỳ sơ xuất nào.
Hắn nghĩ thầm trong bụng, trường kiếm đã chém ngay xuống.
Ầm... Tiếng nổ trầm thấp vang lên, tiếng vù truyền đi khắp nơi.
Trong chớp mắt, Trảm Tiên Kiếm tách hồn phách của hai người ra.
Chỉ nghe Ô Minh Viêm hét lên một tiếng đầy thống thiết, Hứa Huyền Diệp cũng gào thét trong đau đớn.
Thế nhưng hồn phách của hai người đã được tách ra.
Hồn phách của Hứa Huyền Diệp tiến vào trong cơ thể Tần Ninh.
Hồn phách của Hứa Huyền Diệp vừa vào hồn hải mênh mông của Tần Ninh thì đã được phong thần châu hút vào, được bồi bổ trong đó.
"Không phải giờ... cả hai đã tách ra rồi sao?”
Tần Ninh lạnh lùng nhìn thân thể Hứa Huyền Diệp ở trước mặt. Giờ đây, chỉ còn lại lực hồn phách của một mình Ô Minh Viêm trong cơ thể Hứa Huyền Diệp.
“Tiếp đến, chính là giết ngươi!”
“Ngươi...”, bấy giờ Ô Minh Viêm bởi nhận ra cơ thể mình đã bị chém làm hai nửa, nỗi đau đớn rát buốt lan khắp toàn thân, cảm giác nhức nhối bao trùm cả tâm trí hắn ta.
Không ai có thể chịu đựng nổi sự đau đớn đó.
“Khốn nạn!”
Ô Minh Viêm biết mình không thể níu giữ thể xác này nữa.
Không ngờ Tần Ninh chỉ cần chém một kiếm là đã có thể cắt đứt sự kết nối giữa hắn ta và Hứa Huyền Diệp.
Ban đầu hồn phách của hai người gắn liền với nhau như nước với dầu, không thể tách rời, ấy vậy mà sau khi Tần Ninh rót sức sống mạnh mẽ vào thì đã mạnh bạo chia cắt hồn phách của hai người ra, làm cho hồn phách bọn họ trở thành hai hồn phách riêng biệt.
Điều lạ lùng hơn hết là Tần Ninh dám chém ngay vào nơi kết hợp của hồn phách hắn và Hứa Huyền Diệp.
Hắn không sợ lỡ trượt tay giết chết cả Hứa Huyền Diệp ư?
“Chẳng lẽ ngươi muốn ta ngậm bồ hòn làm ngọt lần thứ hai chắc?”
Tần Ninh hừ lạnh một tiếng, đâm một nhát về phía hồn phách của Ô Minh Viêm đang nằm trong cơ thể của Hứa Huyền Diệp.
“Diệp tiên sinh, cứu ta với!”
Ô Minh Viêm gào thét ầm ĩ, hồn phách thoáng chốc lẻn ra khỏi thân thể Hứa Huyền Diệp và chạy trốn thật nhanh.