Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu (Tần Ninh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần Ninh nói thẳng: “Chỉ là có thể…”

Sự việc đến bây giờ Tần Ninh cũng không biết rõ lắm.

Nhưng Thánh Vương Ma tộc sẽ không tự dưng mà nói vậy.

Ôn Hiến Chi… có ở nơi này không?

“Không quan tâm việc này nữa, đi tìm địa cung Linh Nguyệt thôi!”

Tần Ninh lại nói: “Địa cung Linh Nguyệt là mộ chính của Thiên Hồng Thánh Đế, đạo lữ của Vị Ương Thánh Đế, có thể nhìn ra tình yêu của Vị Ương Thánh Đế dành cho Thiên Hồng Thánh Đế từ việc hắn lấy tên của nàng đạt tên cho thánh vực Thiên Hồng”.

“Ngoài địa cung Linh Nguyệt ra thì còn tế đàn Vong Giả, người đời trước của thế lực gia tộc ngũ phương truyền thưa bị cấm nhốt ở đó”.

“Lần này ngũ phương thế lực chắc chắn sẽ tiến vào trong tế đàn Vong Giả”.

Lúc này mọi người cùng đều gật đầu.

Sự việc đến hiện tại, bọn họ cũng coi như đã hiểu tình hình.

Trong thế lực ngũ phương, ví dụ như tộc Đoạn Tình, Thiên Võ Đạo đầy thù địch với bọn họ, chúng có hợp tác với Ma tộc hay không tạm thời không chắc chắn.

Đội tinh nhuệ của Huyết Ma tộc ẩn nấp ở đây cũng không muốn từ bỏ nơi này, là ở lại, có thể sẽ nuốt gọn bọn họ bất cứ lúc nào.

Nhưng đi theo bên cạnh Tần Ninh, bọn họ cũng không lo sợ về những khả năng và kết quả chưa biết.

Đoàn người lên đường rời khỏi nơi này.

Rồi xuất hiện trên một bình nguyên vô tận.

Giản Bác không nhịn được cười nói: “Không biêt đám người Mạc Vân thị có mở được địa cung không nhỉ…”

Tấn Triết cười ha ha nói: “Chắc chắn là không, còn có phong cấm của tổ sư gia ở trên đó đấy”.

Trong lúc mọi người nói chuyện thì đi đến chỗ ban đầu gặp phải đám người Mạc Vân thị.

Lúc này, trên thảo nguyên, một tòa cung điện khổng lồ nằm trên mặt đất, uy nghi hùng tráng, khiến người ta nhìn từ xa sẽ cảm giác như một con mãnh thú màu đen cô đơn, dường như có thể thức tỉnh bất cứ lúc nào.

“Đây…”

“Địa cung mở rồi?”

Lúc này, ba người Giản Bác, Tấn Triết, Nhan Như Họa đều tỏ vẻ mặt ngạc nhiên.

Ánh mắt Tần Ninh nhìn về phía tòa cung điện khổng lồ, lập tức nhướn mày.

“Đi xem sao!”

Liền sau đó, khi mười mấy người xuất hiện trước tòa cung điện khổng lồ mới hoàn toàn nhĩn rõ quy mô của cung điện này.

Cao đến trăm trượng, dài mấy trăm trượng, rộng gần đến trăm trượng.

Chỗ nền móng của cung điện khổng lồ được dựng chín mươi chín bậc thềm.

Trên mỗi bậc thềm đều khắc một hình ảnh của đầu thánh thú.

Bậc thêm cao đến trăm trượng.

Lúc này Tần Ninh bước lên bậc thêm đi đến trước cổng cung điện.

“Không đúng”.

Tần Ninh đột ngột lên tiếng nói.

“Không đúng? Có gì không đúng?”, Vân Sương Nhi không nhịn được hỏi.

Tần Ninh ngắm tòa cung điện khổng lồ, lẩm bẩm: “Bậc thêm đi lên cung điện này, ngày xưa có Thánh trận cấp đế do Vị Ương Thánh Đế thiết lập, tuy ta tiến vào thánh trận nhưng chưa từng phá vỡ nó, thánh trận đó vẫn còn”.

“Sau này, trên cơ sở thánh trận cấp đế đó, ta lại thêm một phong trận vạn thú, có hai toà thánh trận đó, cho dù là Thánh Đế cũng rất khó mở được!”

Hắn vừa dứt lời, vẻ mặt của mọi người đều biến sắc.

Nói như vậy thì có người đã phá hai đại trận.


Là ai?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK