Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu (Tần Ninh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ta mặc kệ, hôm nay phải trừng trị mấy tên nhóc hỗn láo kia".

"Được rồi được rồi, đừng ồn ào nữa...", bên trong đại sảnh, tiếng nghị luận dần dần nhỏ xuống.

Lâm Thần mười sáu tuổi đã biết rất nhiều chuyện.

Thiếu niên nắm chặt hai quả đấm, lần đầu tiên lòng tự ái bị tổn thương cực lớn.

Không lâu sau, vợ chồng hai người Lâm Uyên, Sở Vân Nhân đi ra khỏi đại sảnh.

"Thần nhi!"

Sở Vân Nhân mặc một bộ váy đầm dài, khoác áo giáp mềm ôm chặt lấy dáng người yểu điệu, nhìn về phía Lâm Thần, kéo tay con trai mình, nói: "Chúng ta đi".

Lúc này sắc mặt Lâm Uyên tái xanh.

Một nhà ba người trở lại trong đình viện, Lâm Uyên nhìn con mình, mắng: "Tên nhóc thối, người ta bắt ngươi làm cái gì thì ngươi làm cái đó sao?

Người ta đánh ngươi, ngươi không biết trả đũa à?

Không đánh lại cũng phải trả đũa, ngươi không đánh lại, còn có ông đây cơ mà...", nghe thấy vậy, Lâm Thần mười sáu tuổi siết chặt hai nắm đấm, cúi đầu.

"Chàng nổi điên làm gì, Lâm Uyên!"

Sở Vân Nhân chống nạnh, mắng: "Chàng to gan thật đấy, lại dám quát mắng con trai ta, chàng muốn tìm cái chết hả!"

Nghe phu nhân mắng, Lâm Uyên lập tức nhận lỗi: "Không phải vậy, phu nhân, tên nhóc này...", "Im miệng, cút!"

"Haiz...", lúc này Sở Vân Nhân nhìn về phía Lâm Thần, xoa xoa đầu con trai, cười nói: "Con trai ngoan, không có chuyện gì cả!"

"Cho dù cả đời này con chỉ là một người bình thường thì vẫn còn cha mẹ ở đây, mẹ sẽ bảo vệ con cả đời, nghe chưa?"

"Vâng...", đêm khuya, Lâm Thần mười sáu tuổi để lại một phong thư, lặng lẽ rời khỏi Lâm tộc.

Mà lần rời đi này kéo dài khoảng mười năm.

Mười năm sau.

Lâm Thần hai mươi sáu tuổi nhìn đã cường tráng hơn rất nhiều, cũng càng thêm anh tuấn, khí tức hèn yếu trong xương đã ít đi, nhiều thêm mấy phần khí huyết nam nhi.

Ngày hôm đó, bóng người Lâm Thần xuất hiện ở trước Lâm tộc.

"Ngươi là người nào?"

Hộ vệ canh cửa thấy Lâm Thần thì thận trọng mắng: "Nơi quan trọng của Lâm tộc há có thể để người như ngươi tự tiện xông vào, cút đi".

Nghe thấy lời này, Lâm Thần cười nói: "Ta tên là Lâm Thần, là con của ngũ gia Lâm tộc - Lâm Uyên".

"Lâm Thần thiếu gia?"

Mấy tên hộ vệ lại tỏ ra vô cùng do dự.

"Làm phiền mấy vị thông báo một chút, sẽ có thể biết thật giả".

Lâm Thần kiên nhẫn chờ đợi.

Không lâu sau, hai bóng người đạp không tới từ bên trong Lâm tộc, rơi xuống trước Lâm phủ.

"Thần nhi!"


Một tiếng kêu nghẹn ngào vang lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK