Vân Sương Nhi lần nữa lên tiếng, sát khí đằng đằng.
Giây phút ấy, tất cả mọi người đều cảm giác được khí tức sát phạt của cô gái trẻ tuổi này.
“Đây là ai vậy?”
“Không biết, nhưng dám giết người của cương quốc Nam Yến thì đúng là chán sống...”
“Nhưng có giai nhân làm bạn cũng khiến người ta bất ngờ đấy”.
Lúc này, mọi người nghị luận ầm ĩ.
Tần Ninh nhìn về phía trước, im lặng không nói.
“Tần công tử, đừng gây sự nữa!”, Thánh Thiên Viêm lo lắng nói: “Ta đã nghe ngóng rồi, bốn thiên chi kiêu tử của cương quốc Nam Yến đều ở đây hết, nếu chúng ta làm loạn thì e là sẽ không sống được đâu!”
“Ta có làm loạn đâu, là bọn chúng tới gây sự đấy chứ!”
Tần Ninh thản nhiên nói: “Thành Đại Hoang này, bọn chúng lấy đâu ra tư cách để thu linh thạch? Ta giết người là hợp lí, bọn chúng còn dám báo thù, vậy thì ta sẽ không khách sáo nữa!”
“Muốn thu phí à, Tần Ninh ta so với bọn chúng còn có tư cách hơn”.
Tần Ninh không nói bậy.
Năm đó tôn giả Đại Hoang chết, thành Đại Hoang, người Hoang gia đều được giao cho hắn.
Sau này hắn đã giấu tiệt nơi này đi, trải qua mấy vạn năm biến hóa, giờ đã thành Đại Hoang Cổ của hiện tại.
Thu phí vào thành?
Bọn chúng có vẻ rất coi trọng bản thân đấy.
“Tần công tử”.
Thánh Thiên Viêm lo lắng không thôi, thấp giọng nói: “Đây không phải bên ngoài, năng lực con rối kia của ngươi không thể phát huy được, chúng ta nên khiêm tốn thì hơn”.
“Yên tâm!”
Tần Ninh đáp lại: “Giết bọn chúng cần gì đến con rối? Hơi thở tạo hóa sử dụng lần nào ít đi lần đấy, ta không nỡ lấy ra đối phó với bọn này!”
Thánh Thiên Viêm càng bất lực.
Vân Sương Nhi tựa hồ như càng mạnh hơn trước, đối mặt Yến Thanh Phong thì còn có thể, nhưng kinh động đến tứ tài Nam Yến thì coi như xong.
Đây là địa bàn của ba cương quốc lớn, cương quốc Đại Sở vẫn chưa xuất hiện, cương quốc Nam Yến đương nhiên là đầu sỏ của nơi này.
Tần Ninh nào có thể là đối thủ của chúng.