Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu (Tần Ninh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Con của bọn họ cũng rất quan trọng với ta, hiểu chưa?”

“Ngươi là đồ đệ của ta, một ngày làm thầy cả đời làm cha, có chuyện gì mà không thể nói với ta được?”

Dương Thanh Vân gật đầu.

Mấy người rời khỏi sơn cốc, đi đến trước một đại điện.

Lúc này một người phụ nữ xinh đẹp đang đi đi lại lại bên trong đại điện.

Bên cạnh người phụ nữ xinh đẹp đó có một nam một nữ.

Chàng trai nhìn qua mới hai mươi tuổi, vô cùng anh tuấn.

Trông cô gái cũng chỉ mới có mười bảy mười tám tuổi, xinh đẹp động lòng người.

Tuy chàng trai mặc áo gấm, nhưng sắc mặt lại như bị một tầng sương đen bịt kín, cả người cũng hơi còng xuống.

Trên khắp cơ thể, thậm chí ngay cả cổ cũng đều được che kín bằng áo da, chỉ có khuôn mặt lộ ra ngoài.

Chỉ là có thể nhìn thấy trên làn da ở dưới khuôn mặt của chàng trai đều bị một lớp vảy màu đen bao trùm, vô cùng quỷ dị.

Một tiếng cọt kẹt vang lên, cửa điện đại điện mở rộng, mấy người Tần Ninh tiến vào.

“Phụ thân!”

“Gia gia!”

Lúc này đôi nam nữ thanh niên đi lên phía trước.

“Vị này chính là Tần công tử”.

Dương Tử Nghiệp nhìn hai đứa con của mình, nói: “Phong Hoa, Tần công tử rất giỏi đan thuật, đến đây để xem bệnh trên da con”.

Nghe thấy vậy, thanh niên vô cùng vui mừng, tràn ngập hy vọng nhìn về phía Tần Ninh.

Tần Ninh đi thẳng vào chủ đề, kéo lấy cánh tay của Dương Phong Hoa, xốc ống tay áo lên.

Từng mảng vảy đen tỏa ra ánh sáng đen sì đang bao trùm khắp cánh tay Dương Phong Hoa.

Nếu nhìn kỹ sẽ thấy ở giữa vảy đen còn có ánh sáng dòng máu di chuyển.

Lúc này, mấy người Dương Thanh Phong, Dương Tử Hiên, Dương Tử Nghiệp đều tràn đầy hy vọng nhìn về phía Tần Ninh.

“Vảy đen... Máu đen…”

Tần Ninh cau mày lại.

“Sư…”

Dương Tử Nghiệp mới mở miệng, ngừng một chút mới nói: “Có phải là có biện pháp không? Tần công tử?”

“Đương nhiên là có biện pháp!”

Tần Ninh mở miệng nói: “Trừ khi là người chết, nếu không sẽ luôn có biện pháp”.

Nghe thấy vậy, mấy người đều nhẹ nhàng thở ra.

Tần Ninh lại nhìn về phía Dương Phong Hoa, nói: “Nhóc con, bắt đầu xuất hiện từ khi nào?”

“Năm năm trước”.

Tuy bị một người không khác gì tuổi mình gọi là nhóc con rất kỳ quái, nhưng Dương Phong Hoa vẫn đáp.

“Năm năm…”

Tần Ninh từ tốn nói: “Mặc dù phiền phức, nhưng cũng không phải là không thể loại bỏ”.

“Trong khoảng thời gian này cứ đi theo ta, ta sẽ chữa trị giúp ngươi”.

Nghe thấy vậy, mấy người Dương Thanh Vân đều nở nụ cười.


Tần Ninh nhìn về phía Dương Thanh Vân, nói: “Ngươi cũng đừng lêu lổng suốt ngày nữa, mà hãy đi bế quan, khôi phục vết thương đi”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK