Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu (Tần Ninh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Lão cây lẩm bẩm một mình: “Đáng tiếc ta đã thoát ly bản thể, không thể liên lạc được với bản thể, nếu không có khi sẽ có trò vui để xem rồi”.

“Vạn giới đã xuất hiện cửu mệnh thiên tử thứ ba, không biết tên nhóc này liệu có vượt qua cha hắn không”.

Lão cây suy nghĩ như vậy, rồi chìm vào im lặng. Nhưng những tán cây thì lại dao động càng thêm điên cuồng.

Lúc này, mặt đất đã đẫm máu.

Các cao thủ Linh Phách của ba thượng quốc vốn không phản kháng được chút nào.

Dương Thiên Thủ, La Thông Thiên và Mộc Thanh Phong nhìn thấy cảnh này thì đều sửng sốt không thôi.

Tên nhãi này quá tà ác.

“Làm sao đây?”

“Rời khỏi đây trước đi!”, Dương Thiên Thủ bình tĩnh nói: “Tên nhãi này chắc chắn khống chế được cơ quan gì đó ở đây, chúng ta rời đi trước, nếu không sẽ phải chết ở đây mất”.

“Ừ!”

“Muốn chạy? Ta cho phép các ông chưa?”

Tần Ninh lạnh lùng nói.

Hắn bước ra, cành cây điên cuồng ngăn lại tứ phía.

Chỉ trong chốc lát, những cái cây này trở nên điên cuồng hơn nữa.

Lần này, đám người muốn chạy cũng không được.

“Lọng che trời, trấn áp các trời!”

Mà lúc này, một giọng nói khẽ vang lên.

Thương Nhất Tiếu lúc này đang tỏa sáng, trên đầu có một cái lọng sáng chói giống như đế vương xuất hành, uy phong lẫm liệt.

Những cây cổ thụ đó mà chạm vào ánh sáng của lọng thì sẽ bị đốt cháy, không thể tiến gần vào Thương Nhất Tiếu.

“Đồ khốn nạn, lọng che trời là tên nhóc Minh Uyên ban thưởng cho Thương Hư, thứ này ông không xứng sử dụng”.

Tần Ninh lạnh mặt, xông lên tấn công.

Ông què không dám lơ là, vội vàng xông lên cùng hắn.

“Lấy nó cho ta!”

Tần Ninh ra chiêu, ánh sáng trên lọng che trời đột nhiên trở nên ảm đạm.

“Lọng che trời, uy áp các trời, ta vì hoàng đạo, trấn áp vạn cổ”.

Trong lúc niệm những câu này, tay Tần Ninh vung lên, những tiếng nổ vang lên rầm rầm. Cái lọng che trời kia lập tức bay về phía Tần Ninh.

Trong nháy mắt, lọng che trời đã phủ lên đầu Tần Ninh, ánh sáng bắn ra tứ phía.

Lọng che trời chạy mất rồi?

Thương Nhất Tiếu hoàn toàn chết đứng.

Tuy ông ta là cảnh giới Địa Võ tầng năm, thực lực mạnh hơn La Thông Thiên và Mộc Thanh Phong, nhưng không có lọng che trời thì ông ta cũng yếu đi nhiều.

“Hôm nay ta sẽ giết ông trước”.

Tần Ninh hừ một tiếng, lọng che trời, một ánh lửa dần hiện ra.

Lúc này, những cành cây cổ thụ kia vây lấy Thương Nhất Tiếu, vang lên những tiếng rầm rầm.

Thương Nhất Tiếu sững sờ.

Tần Ninh này muốn làm mọi cách để giết ông ta.

Nếu bị cành cây hoàn toàn vây lấy, lọng che trời tiếp tục phát uy thì ông ta sẽ bị thiêu đốt sạch sẽ mất.

“La quốc chủ, cứu ta với!”

“Giờ ông ta còn đang tự khó giữ mạng của mình thì cứu ông kiểu gì?”, Tần Ninh lạnh lùng nói.

La Thông Thiên vốn là cảnh giới Địa Võ tầng bốn, lúc này đúng là đang bị cành cây cuốn lấy, còn phải bảo vệ mấy người bên cạnh, không phân thân ra nổi.

Không chỉ có ông ta, lúc này Dương Thiên Thủ và Mộc Thanh Phong cũng vậy.

Những cây cổ thụ đó giết không hết được, mà năng lực trói cũng cực kỳ mạnh.

Trong giây phút này, người của ba đại thượng quốc và đế quốc Thương Long đều tự khó giữ mạng, thậm chí đã xuất hiện thương vong cực lớn.

Lần này bọn họ dẫn đi toàn quân tinh nhuệ, nếu bị tiêu diệt hết ở đây thì ba đại thượng quốc thật sự tổn thất quá lớn.

Ba người lúc này lo lắng vạn phần, không nghĩ ra cách nào hay ho.

Không thoát ra được!

Lọng bắn ánh sáng ra tứ phía, một luồng thiên uy hùng hậu từ trên trời giáng xuống.

Giây phút ấy, tất cả đều cảm nhận được cơ thể mình như có một luồng sức mạnh đang bị dẫn động để bùng cháy.

Lúc này, Thương Nhất Tiếu cảm thấy cái chết đã cận kề lắm rồi.

Thật sự là đã gần cái chết lắm rồi.

“Không!”

Thương Nhất Tiếu điên cuồng hét lên.

“Lão tổ, cứu con với!”

Lúc này, ông ta mặc kệ tất cả, mà tiếng hô của ông ta cũng khiến tất cả phải sửng sốt.

Lão tổ?

Lão tổ trong miệng Thương Nhất Tiếu còn là ai nữa?

Chỉ có nguyên soái Thương Hư, một trong chín soái uy danh hiển hách ngày xưa thôi.

Nhưng thời đại Cửu U Đại Lục đã trôi qua hàng chục ngàn năm rồi, nguyên soái Thương Hư sao có thể còn sống chứ?

Mà nếu còn sống, thì sẽ mạnh mẽ đến cỡ nào đây? Cảnh giới Thiên Võ? Cảnh giới Thiên Nguyên?

“Dừng tay!”

Một giọng nói vang lên.

Trong giây lát, những cành cây trói buộc lấy Thương Nhất Tiếu đã bị vỡ ra.

Thương Nhất Tiếu được tự do một lần nữa, phòng bị nhìn tứ phía.

Một bóng người dần dần xuất hiện bên cạnh Thương Nhất Tiếu. Người này một thân áo xanh, tóc dài tiêu sái, dung mạo cỡ hai, ba mươi tuổi, phong thần tuấn dật.

“Là... Là là là... nguyên soái Thương Hư”.

“Thật sự là nguyên soái Thương Hư, sao có thể... sống được chín vạn năm chứ...”

“Chưa chết, Thương Hư chưa chết!”

Giây phút này, tất cả đều hoàn toàn sửng sốt.

Nguyên soái Thương Hư là nhân vật cùng thời đại với Cửu U Đại Đế, nhưng giờ ông ta vẫn chưa chết!

Thật sự không dám tin tưởng!

“Ngu dốt!”

Người đàn ông đó lạnh lùng nói: “Một chuyện nhỏ thế này mà cũng không làm được, giữ ngươi lại có ích gì?”

Thần tình Thương Hư lúc này lạnh lùng, giọng nói cũng mang theo uy áp.

Giây phút ấy, tất cả đều cảm nhận được một sự áp bức.

Cảnh giới Thiên Võ!

Tất cả đều mắt chữ A mồm chữ O.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK