Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu (Tần Ninh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Mà theo đó, nhiệt độ trên mặt đất bắt đầu lên cao.

Đám người bắt đầu lui về phía sau.

Giờ phút này, Vạn Tử Hàng cảm nhận được khí tức cực nóng.

Ngay lập tức, khí tức cực nóng trên đỉnh toàn bộ hải đảo khiến người ta phải sợ hãi.

Mặt đất xuất hiện từng đường vân đỏ rực lan ra như kinh mạch.

Giờ khắc này, Vạn Tử Hàng đi ra giữa.

Tần Ninh lui ra bên ngoài.

Sau này thế nào thì xem bản thân ông ta thôi.

"Có thể đi đến Thiên Nhân không?", Vạn Khuynh Tuyết giờ phút này nhịn không được mà hỏi.

"Có thể!"

Tần Ninh cười nói: "Nếu cô muốn đột phá thì cũng có thể đến rìa thử một chút, núi lửa ở đây chất chất thiên địa linh tính, đối với tu vi có lợi ích cực tốt".

Ánh mắt Vạn Khuynh Tuyết sáng lên.

"Các ngươi ở đây thủ hộ cho ông ta, ta đi nơi khác nhìn xem".

Tần Ninh cười nhạt nói: "Có chuyện gì thì cứ liên hệ".

"Được!"

Tần Ninh dẫn Cốc Tân Nguyệt rời đi.

Vạn Khuynh Tuyết nhìn Vạn Tử Hàng ở giữa rừng phong đang chầm chậm bước chân ra rìa.

Một luồng khí nóng truyền đến trong thân thể.

Khí tức đau đớn làm cho Vạn Khuynh Tuyết cau mày.

Nhưng cô ta cần thăng cấp.

Trong Vạn Thiên các, năng lực làm việc rất quan trọng, thế nhưng thực lực lại là quan trọng nhất.

Giờ khắc này, Vạn Khuynh Tuyết cắn răng kiên trì.

Một bên khác, Tần Ninh dẫn Cốc Tân Nguyệt xuống núi.

"Cô ta thích chàng!"

Cốc Tân Nguyệt đột nhiên nói.

"Hả?"

Nghe đến lời này, Tần Ninh ngẩn người, lập tức nói: "Người yêu thích ta rất nhiều, ta không thể thích lại hết được?"

"Nói cho cùng, có đôi khi nhân cách quá quyến rũ cũng không phải chuyện tốt".

Cốc Tân Nguyệt tức mà cười: "Da mặt của chàng trở nên dày như thế từ bao giờ vậy?"

"Vẫn luôn dày mà!"

Tần Ninh cười ha ha nói: "Nàng nghĩ bởi vì nàng đợi ta chín vạn năm nên ta mới chấp nhận nàng sao? Đương nhiên là không”.

"Bởi vì ta thích nàng, cho nên ta mới có thể tiếp nhận nàng".

Nghe đến lời này, Cốc Tân Nguyệt khóe miệng khẽ nhếch, ngọt ngào cười một tiếng.

"Thật đúng là một tình yêu ngọt ngào!"

Một tiếng cười âm lãnh lúc này vang lên.

Trước mặt bọn họ là một thân ảnh xuất hiện.

Tề Tham Thiên Nhân!

Nhìn thấy Tề Tham Thiên Nhân xuất hiện, Cốc Tân Nguyệt liền trở nên cẩn thận.

Cái người này đến với ý xấu.

"Thật là khéo quá, ta còn tưởng rằng ngươi rơi xuống nước chết đuối rồi cơ!"

Tần Ninh nhìn Tề Tham Thiên Nhân, cũng là khẽ mỉm cười nói.

"Nhãi con, ngươi thật đúng là may mắn".

Tề Tham Thiên Nhân cười lạnh nói: "Sáo Thụ Thiên trong tay ngươi, còn sau lưng ngươi... là... đàn Phủ Uyên!"

Một câu rơi xuống, sắc mặt Tề Tham Thiên Nhân biến đổi.

Đàn Phủ Uyên!

Tần Ninh thế mà tìm được đàn Phủ Uyên!

"Sáo Thụ Thiên, đàn Phủ Uyên đều là trân bảo hiếm thấy, có ganh tỵ không?"

Tần Ninh khẽ mỉm cười nói: "Có phải là rất muốn cướp đoạt không?"

Nghe đến lời này, ánh mắt Tề Tham bất thiện.


"Muốn dựa vào đàn Phủ Uyên cùng sáo Thụ Thiên của ngươi để giao thủ với ta à? Vương khí mạnh mẽ, nhưng ngươi chỉ là Quy Nhất tam mạch, liệu có thúc đẩy được không?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK