Những huyết kiếm kia chém xuyên thân thể hai tên đó, giết chết chúng.
Nhưng Huyết Trinh Hoàng Giả cũng chẳng quá quan tâm.
Huyết Trinh Hoàng Giả hừ lạnh một tiếng, bước chân đi ra, nắm chặt tay, ném một cây thương về phía Tần Ninh.
Oành...
Tiếng nổ trầm thấp vang lên.
Giữa những thanh âm ầm ầm, thân xác của Huyết Vãng Sinh cùng Dạ Vô Sinh trước mặt Tần Ninh đã nổ tung.
“Ác thật!”
Tần Ninh bình tĩnh nói: “Hai tên cảnh giới Thánh Vương cửu hiền cũng không đáng là gì với các ngươi sao?”
“Không làm tốt nhiệm vụ được giao, chết cũng đáng”.
Huyết Vinh Hoàng Giả lúc này cười nói: “Như ngươi nhìn thấy đấy, cả hai chúng ta mà không hoàn thành được nhiệm vụ thì cũng đáng chết thôi!”
“Vậy thì để cho Huyết Ma tộc khỏi phải mất công nhiều, ta giết luôn hai ngươi nhé!”
Nói xong, Tần Ninh vung tay ra.
Phi Ưng Trảo trực tiếp phủ tới.
Oanh...
Tiếng nổ kịch liệt vang lên.
Trong lúc tiếng nổ vang vọng, tất cả mọi người đều cảm giác được sức mạnh đang rung động giữa đất trời.
Cho đến giờ phút này, các Thánh Vương mới cảm nhận thấy.
Trận giao chiến này quả thực như thiên nhân va chạm, đám Thánh Vương bọn họ hoàn toàn không thể tham gia vào.
Nhưng mà....
Tần Ninh cũng mới chỉ là Tiểu Thánh Vương mà thôi...
Rầm...
Tiếng nổ kịch liệt vang lên.
Huyết Vinh Hoàng Giả sải bước ra, sát khi toàn thân ngưng tụ, khí tức bộc phát rồi phóng thích ra.
Quanh thân hắn ta là khải giáp ngưng tụ từ máu.
Nhưng so với khải giáp của Huyết Vãng Sinh thì khải giáp của Huyết Vinh Hoàng Giả này giống như là thần vật từ trên trời giáng xuống, không chỉ chứa huyết khí lăn lộn mà còn tỏa ra những sức mạnh bộc phát khủng bố.
Oành!!!
Vết Phi Ưng Trảo lúc này đã tán loạn.
Hoàng Giả cửu văn!
Uy áp cái thế!
Cấp bậc này đã có thể đứng vững trên đỉnh cảnh giới Thánh Hoàng, thân thể mạnh mẽ, hồn phách to lớn, gần như là rất khó mất mạng.
Tần Ninh thấy thế thì chỉ khẽ mỉm cười.
Năm con dị thú vẫn đang tiếp tục bắt giết nhóm Thánh Hoàng của năm phương thánh cảnh.