"Việc này cứ chờ một chút xem sao đã, ta không tin, Giang phủ thật sự không phái ai đi theo âm thầm bảo vệ!"
"Vâng!"
Cha con hai người không nói thêm gì nữa.
...
Sáng sớm ngày hôm sau, mặt trời mọc lên trong sơn cốc, Tần Ninh mang cái ghế của mình ra, vui vẻ nằm lên.
Phệ Thiên Giảo cũng nghênh ngang đi ra, Tiên Hàm bê một cái ghế dựa đi sau nó, đặt ở bên cạnh Tần Ninh.
Phệ Thiên Giảo đắc ý nằm trên ghế dựa.
Mà trên trán Tiên Hàm lại có chút bầm tím, hiển nhiên là đã bị đánh.
"Con chó vô sỉ!"
Tiên Hàm hung dữ mắng.
Đêm qua con chó này chạy vào trong động phủ của mình, làm hỏng chuyện tốt của mình mấy lần liền, suýt nữa dọa mình đến mức mất hết trải nghiệm hạnh phúc cả đời.
Làm như thế thì thôi, vậy mà nó còn đánh mình.
Nghĩ thầm quân tử không đấu với chó, hắn ta vẫn quyết định làm một cái ghế dựa cho nó, để tránh một tháng tiếp theo vẫn không được yên ổn.
Một người một chó nằm phơi nắng dưới ánh nắng ấm áp trong sơn cốc.
Mà Tiên Hàm thì ở ngoài cốc tu hành chiến khí.
Hôm nay Giang Tiểu Tiểu không xuất hiện mà bế quan ở trong động phủ.
Giang Ngạo Tuyết và Giang Y Y đều dựa theo lời Tần Ninh nói hôm qua để tu hành kiếm thuật và đao thuật.
Bình tĩnh mà hài lòng.
Tần Ninh nhìn về phía Phệ Thiên Giảo, cười nói: "Nhị Cẩu Tử, ngươi nói xem trước kia chúng ta cũng ở cùng nhau như vậy, vui vẻ biết bao".
"Đúng vậy..."
Phệ Thiên Giảo cảm thán: "Nếu khi đó ngươi không cưỡi ta, mỗi ngày đều cho ta ngủ ngon, vậy thì càng vui vẻ hơn..."
"Thật sao?"
Tần Ninh nâng chén trà lên uống một hớp, hương thơm nhàn nhạt lan ra, hắn cười: "Nói như vậy, ăn Cửu Nguyên Thánh Đan của ta mới nhớ ra ta là chủ nhân của ngươi nhỉ!"
"..."
Phệ Thiên Giảo lập tức nín thở, ngay sau đó đã phát ra những tiếng ngáy nho nhỏ.
Trong sơn cốc, ngày nào Giang Ngạo Tuyết và Giang Y Y cũng đều tu hành, thỉnh thoảng Tần Ninh còn ra tay luyện tập với hai người, đồng thời chỉ ra chỗ sai sót của hai người.
Mỗi một lần Tần Ninh ra tay đều khiến cho Giang Ngạo Tuyết và Giang Y Y như được thông suốt, đạt được tỉnh táo lớn lao.