Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu (Tần Ninh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cái tên Nhị Cẩu Tử này sao có thể tự tin liếm mặt mình nói người khác là đồ ngu ngốc?

Bản thân là cái dạng gì, trong lòng nó không biết rõ sao?

Giờ phút này, Tần Ninh cũng lười phải nhiều lời.

“Thôi thôi, ta sẽ khiến cho ngươi nhận ra, ta chính là chủ nhân ngày xưa của ngươi, bây giờ đã trở về rồi”.

Nói xong Tần Ninh đứng dậy, vươn vai nói: “Ăn cũng đã xong rồi, đừng làm phiền ta, ta phải bắt đầu tu luyện”.

Nói đến đây, ánh mắt Tần Ninh khẽ thay đổi, hắn cười nói: “Bây giờ ta lại nghĩ ra một cách để chứng minh thân phận của mình”.

“Ồ?”

Phệ Thiên Giảo nhìn về phía Tần Ninh nói.

“Nơi này là Ám Thiên Cốc, Thánh Thú tông là do ta sáng lập, đối với nơi đây, ta vô cùng quen thuộc”.

“Nếu như ta có thể tìm được một vài nơi, hoặc đào bới ra một vài thứ mà năm đó chỉ có Ngự Thiên Thánh Tôn biết được, thì có phải sẽ chứng minh được thân phận của ta không?”

Phệ Thiên Giảo nghe được những lời này cũng cười ha ha nói: “Vậy thì ngươi thử tìm xem”.

Tần Ninh không nói lời vô nghĩa, hắn tiện tay lấy ra một chiếc cào sắt.

“Năm đó, khi ta còn là Ngự Thiên Thánh Tôn, ta đã đào lên một vài dược liệu quý giá, hoa cỏ dưới cấp bảy từ trong đất thánh của Hồng Hoang Vô Tận, mang về đây gieo trồng, tốc độ sinh trưởng của chúng cực kỳ nhanh. Mấy mảnh vườn này là có từ khi đó”.

“Những năm gần đây, ngươi không chú ý chăm sóc, cỏ dại đã mọc được một mảng lớn rồi!”

“Bây giờ, ta sẽ nhổ bỏ hết đám cỏ dại này, lần nữa trồng thánh dược thánh hoa, ngươi trông coi cho cẩn thận”.

Phệ Thiên Giảo nhìn về phía Tần Ninh, ánh mắt chớp chớp.

Muốn nói gì đó nhưng lại không hé răng.

Nhưng cuối cùng nó vẫn không nhịn được nói: “Ngươi đừng nhổ, đây là chỗ ta ngủ, tất cả đều là phòng ngủ của ta”.

Phệ Thiên Giảo chỉ vào từng cái hố trong vườn nói.

“Cút về ổ chó của ngươi mà ngủ!”, Tần Ninh chỉ tay về một phía của sơn cốc, nói: “Năm đó ta đã làm cho ngươi một cái ổ chó, ngươi qua đó ngủ đi”.

Nghe được những lời này, Phệ Thiên Giảo nằm rạp trên mặt đất, đầu ngẩng lên, hai mắt đảo qua đảo lại.

“Sao vậy?”

Năm đó, Tần Ninh đã làm bạn với con chó ngốc này cả vạn năm, nhìn bộ dạng này của nó, chắc chắn là có vấn đề rồi.

Phệ Thiên Giảo không mở miệng.

Tần Ninh sửng sốt nói: “Ổ chó bị phá huỷ rồi?”

Phệ Thiên Giảo vẫn không nói chuyện.

Tần Ninh đi sâu vào trong sơn cốc, ba bước cũng biến thành hai bước, tới gần vị trí của nhà tranh, phía sau, trước một mặt đá.

Giờ phút này, Tần Ninh mới để ý thấy nơi này đã thay đổi rồi.

Hắn đã từng đặc biệt tạo ra một cái chuồng chó ở đây, xanh vàng rực rỡ, vô cùng khí phách, nhưng mà bây giờ…đổ nát!

“Cung chó của ngươi đâu?”, Tần Ninh sững sờ nói.

Dáng vẻ của Phệ Thiên Giảo có chút xấu hổ, nhưng vẫn im lặng như trước.

Tần Ninh đánh ra một quyền.

Âm thanh ầm ầm vang lên.

Mặt đá lập tức đổ sụp xuống.

Chỉ thấy phía sau mặt đá xuất hiện những cái hố.

Liếc mắt một cái đã thấy vô cùng tàn tạ.


Cung!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK