Tần Ninh cầm kiếm đứng cách Bạch Y Nhân ba trượng, nhìn gương mặt xinh đẹp của giai nhân trước mắt trắng bệch, hoảng sợ.
"Người của Thái Ất tiên tông đều cao ngạo như vậy sao?"
Tần Ninh không khỏi nói: "Hay là chỉ có các ngươi như thế?"
Bạch Y Nhân lại khẽ nói: "Rõ ràng là ngươi kiêu ngạo khinh người!"
"Ta?"
Tần Ninh không khỏi cười nói: "Nhà họ Bạch và nhà họ Lư chọc ta trước, giờ lại thành ta bắt nạt bọn họ?
Bọn họ không chọc ta thì sẽ có việc này sao?"
"Hơn nữa đệ tử Thái Ất tiên tông các ngươi chủ động tới cửa chọc tới ta, ta đâu có muốn so chiêu chọc giận các ngươi!"
Bạch Y Nhân không phản bác được.
Nhưng cũng không chịu thua.
"Muốn chém giết muốn róc thịt tùy ngươi, muốn ta làm tỳ nữ cho ngươi, ngươi từ bỏ suy nghĩ này đi!"
Nghe nói như thế, Tần Ninh nhìn Bạch Y Nhân xinh đẹp tuyệt trần trước mặt, cười nói: "Vậy thì chưa chắc!"
Vừa dứt lời, Tần Ninh liền nắm tay lại, kiếm khí bay lên không, hỏa diễm cuồn cuộn.
Một giây sau.
Trong lòng bàn tay Tần Ninh xuất hiện một cái áo của phái nữ màu hồng phấn nhàn nhạt, tràn ngập hương thơm.
"Đây là của ai?"
Tần Ninh ngạc nhiên.
Bạch Y Nhân thấy cảnh này thì lập tức đưa hai tay che trước ngực, vô cùng xấu hổ giận dữ.
"Ngươi...", "Ngươi!"
Tần Ninh cười ha hả nói: "Ta không muốn giết ngươi, nhưng mà... ta thấy cái áo này của ngươi có khi còn có giá trị hơn một pháp khí Kim Tiên, cầm đi đấu giá, mọi người hẳn sẽ thích nhỉ?"
"Sao ngươi lại vô liêm sỉ như thế?"
Bạch Y Nhân thẹn quá hoá giận.
"Là các ngươi gây sự với ta trước!"
Tần Ninh vô cùng nghiêm túc nói: "Bây giờ ta chỉ lấy đạo của người trả lại cho người thôi".
Nói rồi, Tần Ninh lại vỗ bàn tay xuống, đưa tay ra túm.
Lại có thêm một cái quần nữa rơi vào trong tay Tần Ninh, lần này hình như là nửa người dưới?
Tần Ninh nắm trong tay, cười tủm tỉm nói: "Như thế nào?
Có phục hay không?