Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu (Tần Ninh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn bốn phía, không trung đã để lại khí tức của không ít người.

"Đi tìm đám Thanh Vân thôi...", Tần Ninh lúc này cô đơn bóng chiếc, đứng chắp tay đi trên không, cũng không quá mức vội vàng.

Xử lý xong vấn đề trong lòng đất, giải quyết một tòa thành của Viêm Ma tộc, tâm trạng đúng là tốt hơn không ít.

"Nè, người phía trước… ngươi…”

“Hửm?”

Tần Ninh nhướng mày, quay người lại.

"Lại là ngươi!"

Nhìn thấy Tần Ninh, người kia cũng sững sờ.

"Lại gặp mặt!"

Tần Ninh cũng nhìn về phía đám người sau lưng.

Là người của Đại Nhật sơn.

"Thôi, xin lỗi đã làm phiền công tử".

Tô lão kia giờ phút này chỉ chắp tay, thần thái đã lịch sự và cả nể hơn trước đó rất nhiều.

Bọn họ nghe theo lời Tần Ninh nói, quả nhiên ở phía dưới phát hiện Liệt Nhật cung, hơn nữa có rất nhiều thứ bên trong đều nguyên vẹn.

Mấy người cũng hết sức tò mò về Tần Ninh.

Dường như thanh niên này cũng không thèm quan tâm đến mấy thứ đó.

Dù sao, ở lần thứ nhất, Tần Ninh cũng không lừa bọn họ, giờ phút này Tô lão cũng không muốn trêu chọc Tần Ninh.

"Thật là có duyên quá!"

Giờ phút này, thanh niên tóc đỏ đi lên phía trước, khách khí nói: "Tại hạ là Dương Tam Tuần của Đại Nhật sơn".

"Dương Tam Tuần?"

Cái tên này nghe kỳ lạ thật.

"Tần Ninh!"

Tần Ninh tự giới thiệu, bình tĩnh nói: "Không môn không phái!"

Nghe vậy, Dương Tam Tuần lại sững sờ.

Không môn không phái?

Đến Thánh Nhân tam hồn?

Tần Ninh nhìn hết sức trẻ tuổi, sao lại có thể tu hành đến một bước này?

Bình thường, người tuổi còn trẻ như thế mà đến Thánh Nhân thì cũng phải cần đến ít thiên tài địa bảo.

Thiên tài cỡ này phần lớn đều đi ra từ các đại tông môn, các đại gia tộc.

Dương Tam Tuần nghe thế thì cũng suy nghĩ rất nhiều.

"Cảm ơn Tần Ninh công tử đã chỉ đường lúc nãy, chúng ta cũng chỉ là bèo nước gặp nhau mà ngươi lại chân thành như thế, quả nhiên là hiếm thấy".

Dương Tam Tuần khách khí nói.

"Những vật kia ta cũng chướng mắt, cho ngươi cũng được chứ sao".

Tần Ninh không muốn nói nhiều.

Đại Nhật sơn! Đã qua nhiều năm như vậy, hắn cũng không quá hiểu rõ, cũng lười hiểu rõ.

Lần này gặp Diệp Chi Vấn, kẻ này có thể sẽ khó khăn trong việc ra tay với hắn, nhưng với mấy đồ đệ ngốc của hắn thì cũng chưa hẳn.

Chính hắn cũng không thể nhàn rỗi.

Nên đi tìm đồ đệ của mình thôi!

"Nếu Tần Ninh công tử không môn không phái thì có suy nghĩ đến việc bái nhập Đại Nhật sơn chúng ta không?"

Dương Tam Tuần giờ phút này mở miệng nói: "Đại Nhật sơn chúng ta chính là bá chủ của Tây Vực Thanh Châu, trong tông môn có hơn trăm vị cường giả Địa Thánh, có thể cho Tần Ninh công tử sự chỉ dẫn tốt hơn!"

Nghe đến lời này, Tần Ninh hơi ngừng lại.

"Ngươi dám nói thật đấy? Ngươi cũng không sợ ta sẽ lừa gạt ngươi, nói không chừng ta là đệ tử của tông môn hay con cháu gia tộc nào đến trà trộn vào Đại Nhật sơn của các ngươi à, đến lúc ấy ngươi định làm gì?"

Dương Tam Tuần chỉ cười chứ không nói nhiều.

"Nếu Tần Ninh công tử đồng ý thì có thể cầm lệnh bài này đến Đại Nhật sơn tìm ta, trực tiếp báo tên của ta là được".

"Hơn nữa, ba tháng sau Đại Nhật sơn sẽ tổ chức một yến hội với Thiên Hạc lâu ở Trung Vực, Thương Long điện ở Bắc Vực và Hiên Viên thánh địa ở Đông Vực. Khi ấy thiên kiêu các bên cũng sẽ tụ tập, Tần Ninh công tử có thể tới xem náo nhiệt".

Nghe đến lời này, Tần Ninh không từ chối lệnh bài nữa.

"Đúng rồi, ta nhìn thấy mấy người mà đi cùng ngươi hình như đang có mâu thuẫn gì với Hiên Viên Phong của Hiên Viên thánh địa ấy".

Dương Tam Tuần khách khí nói: "Hiên Viên Phong kia là một thiên tài khá nổi danh ở Hiên Viên thánh địa, Địa Thánh nhất phách, hơn nữa cũng mang hơn mười vị Thánh Nhân, còn có mấy tên cao thủ Địa Thánh nhị phách, tam phách nữa..."


"Ở đâu?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK