Thật đúng là đồ vô dụng…”
“Ông đây liều mạng với ngươi!”
Nhất thời, hai mắt Tả Hạo đỏ sậm, trái ngược với dáng vẻ khúm núm lúc trước, hắn ta tức giận mắng chửi rồi lao lên…
Mà lúc này, Mục Khô cũng cười lạnh.
Bên cạnh hắn ta sớm đã có một người nhanh chóng bước ra, người kia cầm trong tay một thanh loan đao, một đao chém xuống, sức mạnh của thanh đao nháy mắt khuếch tán thành một trăm nhát, chém thẳng về phía Tả Hạo.
Người này là Tiểu Đế Tôn tầng ba.
Ra tay không chút lưu tình, một đao dứt khoát, quyết lấy mạng Tả Hạo.
Lúc này, Tả Hạo cũng không lùi bước, bàn tay hắn ta nắm chặt thành quyền, quyền phong chớp mắt hoá thành những đạo quyền kình, long trời lở đất đánh ra.
Ầm… Đao khí và quyền kình va chạm, sắc mặt Tả Hạo lập tức thay đổi, hắn ta chỉ cảm thấy quyền kình của mình lập tức bị vỡ nát, đao khí kia đã bay tới trước mặt mình.
Dường như là ngay sau đó, đao khí sẽ chém đôi người hắn ta.
Nhưng đúng lúc này, một bóng người mặc áo trắng bỗng nhiên xuất hiện trước mặt hắn ta, bàn tay nắm chặt, từng đạo đao khí nháy mắt vỡ tan.
Thanh niên áo trắng buông tay ra, đao khí kia trở về đường cũ, đánh về phía người ra tay.
Một giây sau, thân hình của thanh niên kia nhanh như chớp tiến lên, một ngón tay chỉ ra.
Phốc… Ngón tay, nháy mắt xuyên thủng vị đệ tử Tiểu Đế Tôn tầng ba kia.
Bùm một tiếng, đầu người kia bị nổ vỡ, thân hình ngã xuống mặt đất, máu tươi chảy ròng ròng.
Đã chết.
“Trương Hoà!”
Mục Khô nhìn thấy cảnh tượng này thì sắc mặt lập tức thay đổi.
Tiểu Đế Tôn tầng ba, bị mất mạng trong chớp mắt.
Tên Tần Ninh này, không đơn giản.
“Ngươi muốn chết”.
Mục Khô hừ lạnh nói.
“Dẫn ta đi”.
Tần Ninh trực tiếp nói.
Đi?
Đi đâu?