Cùng nhau ngắm sao, đó là chuyện mà bây giờ huynh làm với các tẩu tử mới đúng".
Tần Ninh cười nói: "Khi đó thật sự rất tốt, đời thứ tư ta chỉ có một đệ đệ là đệ, mỗi lần nghĩ đến, trong lòng đều thấy vui vẻ".
Hứa Huyền Diệp liền nói ngay: "Huynh sống chín đời, nhưng đệ chỉ sống một đời, cũng chỉ có một người ca như huynh thôi!"
Nhìn sắc mặt ảm đạm của Tần Ninh, Hứa Huyền Diệp trấn an nói: "Ca, huynh đừng lo lắng, Ngụy Hiên thúc chắc chắn sẽ không có chuyện gì".
"Ừm...", trong khoảng thời gian này, cho dù Tần Ninh nhìn thấy một vài cấm chế đã bị mở ra cũng sẽ đi vào điều tra thêm.
Ai cũng nhìn ra, mặt ngoài thì Tần Ninh có vẻ nhẹ nhõm, thế nhưng trong lòng lại đang rất lo lắng.
Hắn lo lắng cho sự an toàn của Ngụy Hiên.
Đối với Tần Ninh mà nói.
Cha mẹ đời thứ sáu Hứa Vân Đỉnh, Cổ Ôn Uyển.
Cha mẹ đời thứ bảy Ngụy Hiên, Lý Ngọc Tinh.
Cha mẹ đời thứ tám, Lâm Uyên, Sở Vân Nhân.
Đều là những người thân cực kì quan trọng.
Hắn là con của bọn họ, là duy nhất.
Mà Tần Ninh cũng là duy nhất đối với cha mẹ ba đời.
Sau khi thăm dò tu vi của Hứa Huyền Diệp, Tần Ninh cũng chỉ đạo Hứa Huyền Diệp nuốt dược dịch, để hắn ta bắt đầu hấp thu tiêu hóa.
Bên trong đại điện, tám người Dương Thanh Vân tiếp nhận tiên uẩn tẩy rửa, Chiêm Ngưng Tuyết và Khúc Phỉ Yên tu luyện riêng một mình, Diệp Viên Viên, Thời Thanh Trúc, Vân Sương Nhi cũng ngồi yên tu hành, Hứa Huyền Diệp thì cảm nhận lực lượng biến hóa trong cơ thể, tiếp tục tu luyện dựa theo lời nói của Tần Ninh.
Những người này đều là người mà Tần Ninh quý trọng nhất.
Đi ra ngoài điện, Tần Ninh ngồi trước bậc thang, một bộ áo trắng không nhiễm bụi bặm.
Chỉ là khi Tần Ninh ngồi yên, hai tay lại chậm rãi nắm chặt, hai mắt dần dần đỏ bừng, móng tay khảm vào lòng bàn tay thật sâu, máu tươi nhỏ xuống đất tích tách mà không hề biết.
"Đáng chết!"
Giọng nói yếu ớt vang lên, Tần Ninh cúi đầu, cả người dường như đang phải chịu đựng đau khổ cực lớn.
"Đáng chết, đáng chết, đáng chết!"
Thật lâu sau, thanh niên ngồi dưới đất, ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ bừng, giọng nói trầm thấp vang lên.
"Các ngươi, đều đáng chết! Đáng chết!"
Ai cũng không biết, ai cũng không phát hiện ra dáng vẻ bây giờ của Tần Ninh.
Chỉ chớp mắt, nửa tháng nữa lại trôi qua.
Tần Ninh canh giữ bên ngoài đại điện, chờ đợi đám người nửa tháng.
Dương Thanh Vân thức tỉnh đầu tiên, rời khỏi đại điện.
"Sư phụ".
Nhìn thấy Tần Ninh một thân một mình ngồi trước bậc thang giống như đã ngồi thật lâu, Dương Thanh Vân cười nói: "Sư phụ, sao vậy?"
"Không có... Không có gì...", Tần Ninh ra hiệu Dương Thanh Vân ngồi xuống, lúc này mới nói: "Cảm giác như thế nào?"